Dĩ Thân Dưỡng Hồn

Chương 54: Đánh nhau




Tác giả: Bất Hội Hạ Kỳ

Edit: Dĩm

Beta: Ziyu

🍌🌼

Dụ Trăn ngoan ngoãn ngửa đầu để Ân Viêm giúp mình lau mặt, khóe mắt vẫn luôn chú ý tới chỗ Phong Nguyên. Nhìn thấy ba người họ ngồi xổm trước cây giống mình trồng vẻ mặt nghiêm túc nói chuyện, trong lòng có hơi khẩn trương. Cậu hạ giọng hỏi: "Ân Viêm, sao họ lại đến đây? Còn có những cây giống đó, họ có nhìn ra gì không?"

"Họ đến khảo sát khu giải trí theo chủ đề, ba giao nhiệm vụ cho tôi, không thể từ chối được." Ân Viêm giải thích, ném khăn giấy ướt lau đất cát vào thùng rác, kéo lại cái đầu vô thức nghiêng sang bên kia của cậu, nhẹ nhàng nói: "Đừng nhìn qua đó, họ đã nhìn ra sự khác lạ của cây giống."

Thần kinh Dụ Trăn nhanh chóng căng chặt, cứng cổ không nhìn qua bên kia. Cậu hỏi thêm: "Vậy bây giờ nên làm gì đây?"

"Em là tu sĩ, việc em làm chính là chuyện tốt lợi quốc lợi dân, cũng không tồn tại quan hệ đối lập với họ, không cần quá mức kiêng kị, có thể ở chung như bình thường." Ân Viêm vuốt ve gương mặt cậu, linh khí trong tay từ từ lưu động, không dấu vết lau sạch hồ môi trên trán cậu.

Dụ Trăn lập tức cảm thấy thoải mái hơn nhiều, cũng không còn nóng nữa, phản xạ có điều kiện mà muốn cười với hắn. Cậu chợt nhớ tới Phong Nguyên đang ở cách đó không xa, lại vội kéo tay hắn xuống, nghiêm túc dặn dò: "Đừng dùng linh khí, cẩn thận bị họ phát hiện."

Chuyện Ân Viêm mượn xác hoàn hồn chính là quả bom hẹn giờ, không thể lơ là cảnh giác, nếu muốn tránh không để đám người Phong Nguyên chú ý, Ân Viêm vẫn phải bảo trì thân phận "người thường".

"Yên tâm, họ không phát hiện."

Ân Viêm cầm lại tay cậu, hỏi nhỏ: "Muốn nghe họ đang nói gì không?"

Mắt Dụ Trăn sáng rực: "Có thể nghe sao? Nghe thế nào? Có thể bị phát hiện không?"

"Dùng thần thức, họ sẽ không phát hiện." Ân Viêm nói, búng tay một cái ở bên tai cậu, giọng nói thuộc về Phong Nguyên lập tức vang lên bên tai hai người.

"...... Đại Sát Chi Nhân kia ở thành phố B, ở bên người Dụ Trăn."

Nghe thấy tên của mình, Dụ Trăn phản xạ có điều kiện muốn quay đầu nhìn Phong Nguyên, rồi lại bị Ân Viêm giữ lấy mặt, vì thế động tác của hai người trong mắt người ngoài liền biến thành Dụ Trăn cố ý nghiêng đầu cọ cọ tay Ân Viêm.

"Nghe cẩn thận."

Ân Viêm dùng ngón cái đè đè bờ môi của cậu, sau đó thu tay lại.

Dụ Trăn mím môi, buộc mình phải thả lỏng.

...... Kết quả nửa ngày không ai nói chuyện.

"Bọn họ đang nhìn bên này, cười."

Thần kinh hơi thả lỏng của Dụ Trăn lại căng chặt, cậu cong khóe miệng, lại cười không nổi, có hơi gấp gáp. Cậu hạ giọng hỏi: "Họ nhắc tên của em làm gì, bên người em có cái gì? Sao họ không nói tiếp, có phải đang quan sát chúng ta không?"

"Tôi thích em."

"Anh nói cái gì?" Dụ Trăn ngửa đầu nhìn hắn, ánh mắt sáng ngời như hổ rình mồi. Khóe miệng cậu hơi cong cong, rõ ràng nghe rất rõ, cũng rất vui vẻ, lại hiếu thắng giả bộ nghiêm túc.

Ân Viêm biết nghe lời phải: "Tôi nói em thích tôi."

"Anh vừa nói không phải cái này!" Dụ Trăn nhịn không được nâng cao giọng.

Ân Viêm lại đè bờ môi cậu, nói nhỏ: "Suỵt, tiếp tục nghe."

Bên cạnh cây giống, Bác Tu với Phong Lâm thu hồi tầm mắt, không hiểu sao cảm thấy mình bị thồn cho một miệng cẩu lương. Hai người liếc nhau, Phong Lâm cười ngây ngô, Bác Tu xấu hổ ho nhẹ một tiếng, ý đồ tìm về uy nghiêm trưởng bối của mình.

"Tóm lại nhìn cứ tiếp đã, Ân Viêm có phải là Đại Sát Chi Nhân hay không còn phải quan sát thêm. Căn cứ vào tình huống trước mắt, cậu ta có vẻ chỉ là một người thường có mệnh cách kỳ lạ mà thôi."

Phong Nguyên lên tiếng, ông đứng lên, tiếp tục nói: "Một lát ta tìm cơ hội tiếp xúc với Dụ Trăn, hỏi cái nhìn của cậu ấy về Ân Viêm, thành lập liên hệ với cậu ấy, tóm lại hết thảy chờ sau khi liên hệ lại nói. Được rồi, đứng lên đi, pháp thuật che chắn thính lực sắp hết hiệu lực."

Phong Lâm với Bác Tu thuận thế đứng lên. Kim Khải nhìn ba người cách đó không xa vẫn luôn vùi đầu nhìn bản vẽ trong tay, hắn tựa như vừa hoàn hồn từ một giấc mơ, khó hiểu nhìn bản vẽ trong tay mình, rồi lắc đầu, thu lại bản vẽ nở nụ cười tới gần ba người Phong Nguyên. Hắn hỏi: "Phong lão, bên trong khu thiết kế theo chủ đề về cơ bản đã bố trí xong, ngài muốn vào xem trước, hay là đi dạo bên ngoài trước?"

"Đi dạo trước, thời gian còn sớm, không vội."

Lại là một tiếng búng tay, giọng nói thuộc về đám người Phong Nguyên biến mất.

Dụ Trăn cau mày, dáng vẻ như đang suy tư gì đó, không nói lời nào.

"Họ đang nghi ngờ tôi, bây giờ đến phiên em bảo vệ tôi." Ân Viêm đưa cho cậu một bình đan dược, trấn an nói: "Không cần khẩn trương, một lát Phong Nguyên tìm em, em cứ việc nói chuyện với ông ta, tôi sẽ không bị họ nhìn ra sơ hở. Mặt khác, nếu khẩn trương, có thể nuốt một viên thuốc."

Dụ Trăn hoàn hồn, nhìn bình "Đan dược bình tĩnh hiệu quả nhanh" vô cùng quen mắt trong tay, rất muốn ném chúng nó đi.

Chính là thứ này, điên cuồng kéo chân sau quan hệ hai người, trở ngại họ bồi dưỡng tình cảm.

Cậu siết chặt ngón tay, linh khí như muốn xông ra.

"Hửm?" Ân Viêm rũ mắt nhìn cậu, giống đang nhìn một bé hư không nghe lời.

Linh khí chưa kịp xông ra đã bị thu về, Dụ Trăn yên lặng bỏ đan dược vào bảo tháp, nhìn Ân Viêm một cái, sau đó xoay người đưa lưng về phía hắn, tâm tư nho nhỏ bay loạn trong lòng.

Dựa vào cái gì mỗi lần đều là Ân Viêm cưỡng chế hạ nhiệt cho cậu chứ, nói không chừng sau này cậu cũng có thể...... Khụ.

Hai bên lòng mang ý xấu trò chuyện xong, cùng bày ra dáng vẻ thân thiết nhiệt tình, tựa như cái gì cũng không biết, đi lại gần đối phương, khách khí hàn huyên.

Thời tiết quá nóng, bên ngoài không phải nơi thích hợp đãi khách. Mọi người hàn huyên xong liền bước vào khu giải trí theo chủ đề, trước hết đi tham quan khu truyền thống văn hóa.

Bên trong nói là bố trí xong, nhưng thật ra cũng chỉ là mới trang trí cơ bản, chuẩn bị cho khu vực quy hoạch, bài trí đồ đạc khác còn chưa bắt tay vào làm. Nói là đi tham quan, cũng không có gì để xem.

Nhưng Phong Nguyên là ai? Đã sống nhiều năm như vậy, nói vài câu mong đợi với một khu truyền thống văn hóa trống rỗng, với ông mà nói quả thực rất dễ dàng.

Kinh nghiệm xã hội của Dụ Trăn rất ít, bị ông lừa dối cũng nhiệt huyết sôi trào, vô thức nói hết với ông về ý tưởng thiết kế xanh hoá trong khu truyền thống văn hóa.

Cứ như vậy mà trôi qua nửa tiếng, Phong Nguyên lấy cớ khát nước, nhờ Ân Viêm với Phong Lâm đi lấy nước. Ân Viêm nhìn Dụ Trăn một cái, gật đầu đồng ý, không để Phong Lâm đi cùng, mà chỉ đi một mình.

Ân Viêm vừa rời khỏi, đại não nóng hổi của Dụ Trăn cũng bình tĩnh lại, biết phần diễn chính sắp bắt đầu rồi. Cậu nghiêng đầu trộm nuốt vào một viên thuốc, đại não lập tức thanh tỉnh lại. Vẻ mặt cậu bình đạm, vô hình tản mát ra một luồng hơi thở vô dục vô cầu, thật sự có bộ dáng của một tu sĩ cao thâm.

Đám người Phong Nguyên phát hiện hơi thở cậu biến hóa, còn tưởng rằng đối với việc đoàn người của mình đến trong lòng cậu đã có đoán trước, vì thế cũng không quanh co lòng vòng. Phong Nguyên mở đầu, đi thẳng vào vấn đề: "Dụ tiểu hữu, cậu và ta đều là tu sĩ, lời khách sáo ta cũng không nói nữa. Lần này ta tìm tới, là muốn hỏi cậu về chuyện ông nội cậu."

Ông nội? Sao đột nhiên nói đến ông nội? Không phải nên tìm hiểu chuyện cây giống công đức trước, lại dò hỏi thật giả giữa cậu và Ân Viêm sao?

Nội tâm Dụ Trăn tràn đầy nghi hoặc, nhưng bên ngoài vẫn bất động như núi.

Phong Nguyên thấy cậu không nói lời nào, lòng lộp bộp một cái, trong đầu nhảy ra suy đoán không tốt. Ông hỏi tiếp: "Dụ tiểu hữu, ông nội cậu hiện đang ở đâu?"

Cái này đáp được, không cần nói dối.

Ánh mắt Dụ Trăn hơi ảm đạm, cậu trả lời: "Đã qua đời."

Quả nhiên.

Phong Nguyên với Bác Tu liếc nhau, trong lòng thở dài một tiếng, thổn thức vài giây, rồi an ủi, khuyên giải Dụ Trăn: "Nén bi thương, sinh tử luân hồi đều là mệnh số, xem nhẹ là được."

"Ông nội cũng nói với tôi như vậy." Dụ Trăn lên tinh thần, nhìn họ cười cười.

Không khí bỗng nhiên nặng nề, Dụ Trăn vẫn theo nguyên tắc "Địch không động tôi không động, nếu địch động tôi động nhẹ, tôi phải bảo vệ Ân Viêm thật tốt", đánh chết cũng không kéo đề tài trước.

Phong Nguyên còn tưởng cậu kính già yêu trẻ, chủ động để trưởng bối là mình nắm quyền chủ động, vì thế vẻ mặt ông càng hòa ái hơn: "Ta và ông nội cậu cũng coi như là bạn cũ, nếu cậu không chê, về sau cũng có thể gọi ta một tiếng ông, có khó khăn gì cứ nói, tất cả mọi người đều sẽ giúp cháu. Bây giờ Tu Chân giới xuống dốc, hậu bối ưu tú khó được, cháu...... cháu phải sống tốt, đừng phụ dạy dỗ, bồi dưỡng của ông nội cháu."

Bạn cũ?

"Cháu hiểu." Dụ Trăn đè xuống nghi hoặc, cảm giác được ông quan tâm rõ ràng, cậu thấy hơi ấm áp, cảm kích trả lời: "Cảm ơn Phong gia gia."

Bỏ qua chuyện bảo vệ Ân Viêm qua một bên, thật ra cậu rất thích đoàn người Phong lão này, cũng có ý kết giao với họ.

Tuy rằng cậu cũng không cho rằng Phong lão thật sự quen biết ông nội cậu, nói là bạn cũ gì đó đại khái chỉ là khách sáo.

Nhận thân ôn chuyện xong, Phong Nguyên chuyển tới chủ đề chính, vẻ mặt cũng nghiêm túc: "Tiểu Trăn, lần này cháu tới thành phố B, là vì chuyện gì?"

Radar cảnh giới của Dụ Trăn dựng thẳng lên, nhớ lại đối thoại nghe được trước đó, châm chước trả lời: "Đại Sát Chi Nhân." Dù sao không thể nói là vì Ân Viêm.

Vẻ mặt Phong Nguyên lập tức thay đổi, gấp gáp truy vấn: "Vậy cháu có xác định Đại Sát Chi Nhân là ai không?"

Ông không nói Ân Viêm, sợ sẽ gây hiểu lầm. Ông lo lắng lỡ như Ân Viêm không phải, ông mở miệng ngờ vực sẽ khiến Dụ Trăn phản cảm, dù sao bên ngoài, Dụ Trăn vẫn là bạn lữ của Ân Viêm.

Tu giả rất mẫn cảm với ngôn ngữ và thần thái của người khác, Dụ Trăn không dám nói dối, vì thế cậu lắc đầu, trộm đổi khái niệm: "Sau khi vào thành phố B, con gặp rất nhiều quỷ tu và tà tu, nhưng đều không phải."

"Quỷ tu ở cao ốc Bác Lực là cậu giải quyết?" Bác Tu nhịn không được xen miệng.

Dụ Trăn nhìn về phía hắn, yên lặng suy đoán hắn làm sao biết được chuyện cao ốc Bác Lực. Nghĩ đến quỷ tu kia cuối cùng đúng là bị cậu tiêu diệt, vì thế cậu gật đầu, lại bổ sung: "Cũng không phải là công lao của tôi, có pháp khí trợ giúp." Còn có người trợ giúp.

Phong Nguyên thuận thế hỏi: "Pháp khí đó chính là kiếm gỗ đào của ông nội cháu?"

Đến cái này cũng biết?

Dụ Trăn ngoài ý muốn, gật gật đầu, trong lòng vô cùng kinh ngạc.

Nhóm người này sao rõ ràng chuyện cậu đã làm ở thành phố B như vậy? Còn cả dáng vẻ rất hiểu biết với ông nội nữa, là điều tra qua hết rồi?

"Cái pháp khí kia...... Có thể cho tôi xem được không?" Bác Tu hơi kích động đưa ra một yêu cầu có thể nói là thất lễ.

Hắn sùng bái Thanh Hư Tử đã lâu, hiện giờ tiền bối về cõi tiên, đã mất duyên luận đạo với đối phương, nếu có thể nhìn thấy pháp khí của đối phương, cũng coi như là bớt đi phần tiếc nuối.

Dụ Trăn cũng vừa lúc muốn thử họ, liền thuận thế lấy kiếm gỗ đào ra, dừng một chút, còn lấy ra đồng tiền cổ ông nội cho cậu đếm chơi lúc cậu còn nhỏ.

Sau khi nhập đạo, cậu phát hiện mấy đồng tiền này cũng mang theo công đức, có thể trấn tà tránh sát, là thứ tốt. Ông nội nguyện ý đưa cái này cho cậu chơi, thật sự yêu thương cậu đến tận xương tủy.

Kiếm gỗ đào với đồng tiền vừa đưa ra, ba người Phong Nguyên đều kích động. Phong Lâm càng nhịn không được hét lên: "Trời ơi, con thấy được, con có thể thấy được công đức kim quang rồi, ông nội, con có thể xem quỷ!"

"Anh chỉ bị khí khai nhãn trên đồng tiền ảnh hưởng thôi." Phong Nguyên vô tình đánh vỡ sự vui vẻ của cháu mình. Ông nhìn đồng tiền, cảm xúc trong mắt đầy phức tạp, thật lâu sau, chợt thở dài: "Năm đó Thanh Hư Tử từng sử dụng bộ đồng tiền này ở trước mặt ta, thủ pháp bày trận xuất thần nhập hóa, Phong mỗ hổ thẹn không bằng."

Thanh Hư Tử? Gì?

Dụ Trăn trừng mắt, sợ lộ ra sơ hở, lại vội quay đầu nương theo động tác cất pháp khí nuốt vào một viên thuốc, nháy mắt bình tĩnh lại.

Chẳng lẽ Thanh Hư Tử trong miệng Phong Nguyên chính là ông nội?

Thanh Hư, Thanh Hư Tử...... Là cùng một người?

Phong lão thật sự quen biết ông nội?

Thanh Hư Tử hư hư thực thực trong truyền thuyết Tu Chân giới, đám người Phong lão tất cả đều biết tu sĩ Thanh Hư Tử. Thanh Hư Tử có vẻ rất lợi hại, chính là ông nội của cậu, người ứ dính ở nông thôn thích đoán mệnh cho hoa cỏ, gà, vịt, ngỗng, thỏ xung quanh?

Dụ Trăn thật sự rất câm nín.

Phong Nguyên còn đang cảm thán, thấy thời gian đã qua một lúc, đoán chắc Ân Viêm sắp trở lại, do dự một chút, vẫn uyển chuyển hỏi: "Dụ tiểu hữu, mạo muội hỏi một câu, ta thấy hơi thở Ân Viêm có hơi kỳ lạ, cậu ta...... Có gì đặc thù không?"

Chuông cảnh báo trong lòng Dụ Trăn vang lên, trên mặt lại cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh. Cậu lắc đầu trả lời: "Anh ấy trừ mệnh cách kỳ lạ ra thì trên người cũng không có gì khác."

Giống kết luận trước đó của họ.

Phong Nguyên nhíu mày trầm tư, cân nhắc lại chi tiết và manh mối đã có, muốn tìm ra thêm chút manh mối.

Dụ Trăn thấy thế trong lòng hô to không ổn, sợ tiếp tục nói tiếp mình sẽ kéo không được, cậu vội nói sang chuyện khác: "Nhưng cháu phát hiện anh linh và oán quỷ ở trong nhà ông ngoại anh ấy, còn tìm được tà tu giúp ông ngoại anh ấy làm ác. So với Đại Sát Chi Nhân còn chưa xác định có xuất thế hay chưa, cháu càng khinh thường tà tu giúp người làm xằng làm bậy."

Phong Nguyên hoàn hồn, nghe vậy cũng có chút cảm thán, ông lắc đầu thở dài: "Chuyện Cừu gia ta cũng có nghe thấy, là mọi người sơ sẩy, để tà tu ở dưới mí mắt mọi người làm ác nhiều năm."

Nói xong ông nhìn gương mặt tươi trẻ của cậu, chỉ cảm thấy cậu quả nhiên là tu sĩ tốt có trách nhiệm với đại cục, càng thêm thưởng thức. Ông lấy ra một cái thẻ đưa qua: "Chỗ này là nơi mọi người ngày thường hay giao lưu luận đạo, nếu rảnh, hoan nghênh tới ngồi chơi."

"Vãn bối có rảnh nhất định sẽ đến quấy rầy." Dụ Trăn dùng hai tay nhận thẻ, thấy ông không rối rắm chuyện của Ân Viêm nữa, trong lòng nhẹ nhàng thở ra. Cậu lại không biết, tấm thẻ trong tay cậu là vé vào cửa giới quốc học thành phố B mà mỗi người trong thương giới đều tranh đến bể đầu.

Đề tài tạm thời kết thúc, Ân Viêm đúng lúc cầm nước xuất hiện, vì thế mọi người tiếp tục dạo khu giải trí theo chủ đề, cảnh tượng cực kỳ hòa khí.

Sau khi tiễn Phong Nguyên đi, Dụ Trăn trở lại trên xe bật điều hòa nằm liệt tại chỗ, cậu yên lặng sửa sang lại lượng tin tức nhận được lần này.

Ân Viêm kéo cửa xe ngồi vào bên người cậu, vặn nắp một chai nước đưa qua.

"Cuộc nói chuyện của em với Phong lão anh nghe được không?" Dụ Trăn ngồi dậy hỏi.

Ân Viêm gật đầu, khen ngợi: "Em ứng đối rất khá."

Dụ Trăn nhận nước uống một ngụm, lo mình suy nghĩ sẽ phát ngốc, bèn xoay người nằm nghiêng dựa vào lưng ghế: "Ân Viêm, ông nội của em là Thanh Hư Tử, hình như là một đạo sĩ rất lợi hại, còn biết bọn Phong lão."

Ân Viêm yên lặng nghe, biết cậu muốn phát tiết, cũng không phải muốn người trò chuyện.

"Ông nội của em thế mà lại là Thanh Hư Tử...... Cho nên câu nói của Thích Thanh Nguyên lần trước, là đang lôi kéo làm quen với em? Ông nội lại còn cứu anh ta." Dụ Trăn lại lật người nằm thẳng, hai mắt đăm đăm.

Thanh Hư Tử, Thanh Hư.

Đạo sĩ lợi hại, đạo sĩ thích kể chuyện xưa dọa người.

Ông lão miệng ba hoa nói cậu sẽ đầu thai thành súc sinh, lại hao hết tu vi, hao tổn tâm cơ vì cậu tạo ra một đường sinh cơ.

"Ông ấy là ông nội của em." Cậu mở miệng, thở dài một hơi, nghiêng đầu nhìn Ân Viêm nở nụ cười, "Dù ông ấy có thân phận gì, trước kia đã làm gì, có nói bao nhiêu lời thật giả trêu đùa em, ông ấy cũng là ông nội của em."

Là người ông mà cậu yêu nhất.

"Ừm." Ân Viêm vươn tay xoa xoa tóc cậu, yên lặng an ủi.

Cây cối mang ra rất nhanh, nhưng khó ở chỗ chính là việc chăm sóc nuôi dưỡng sau đó.

Về chuyện này, tổ trưởng Lưu kiến nghị Dụ Trăn mời thợ hoa chuyên nghiệp tới chăm sóc, Dụ Trăn lại từ chối, kiên trì tiếp tục thuê nhóm lão binh trồng trọt hoa cỏ. Cậu cũng tự bỏ tiền ra thuê một khu nhỏ trong sân vận động, mở một khóa giảng giải về việc chăm sóc cơ bản hoa cỏ cho nhóm lão binh.

Tổ trưởng Lưu quả thực bị sự cố chấp và ngây thơ của cậu chọc muốn bùng nổ, nhưng bất đắc dĩ Ân Viêm tỏ vẻ chỉ cần không vượt qua dự toán thì cứ tùy cậu, nên hắn đành phải nuốt buồn bực vào trong bụng.

Sau một trận mưa to, thời tiết nhanh chóng nóng lên, Dụ Trăn cuối cùng cũng hưởng thụ phúc lợi sau khi trở thành tu sĩ—— Không sợ nóng!

Tuy rằng lúc nóng thì vẫn cảm thấy nóng, nhưng có lẽ lực nhẫn nại của thân thể tăng cao, nên dù nóng cũng chỉ đổ chút mồ hôi, sẽ không giống như năm rồi, nóng như chó chết, không có điều hòa sẽ không sống nổi.

Mà kỳ thi đại học cũng bắt đầu vào ngày hè cực nóng.

Cừu Phi Thiến cố ý xin nghỉ, còn bảo mọi người đến phòng trong khách sạn gần điểm thi, cả nhà cùng Ân Nhạc thi. Ân Hòa Tường cũng muốn đến, nhưng bất đắc dĩ phải ra nước ngoài tham gia một hoạt động, không thoát thân được, chỉ có thể tiếc nuối từ bỏ.

Dụ Trăn cũng sớm chuẩn bị, thoạt nhìn còn khẩn trương hơn thí sinh Ân Nhạc. Cậu liên tục kiểm tra túi đồ đạc của Ân Nhạc, sợ cậu mang thiếu đồ.

Ân Nhạc vừa ấm áp lại muốn khoe khoang, ỷ vào thân phận tạm thời đứng trên đỉnh của chuỗi thực vật, đến Ân Viêm cũng dám đùa giỡn.

"Anh hai, nghe nói mấy bộ đồ hè gần đây anh Dụ mặc đều là anh tự thiết kế rồi tìm người đặt làm? Chậc chậc chậc, trăm triệu không ngờ tới, anh hai còn có thiên phú làm tình thánh với nhà thiết kế thời trang đó."

Ân Viêm ngẩng đầu từ văn kiện lẳng lặng nhìn cậu, không nói lời nào.

Ân Nhạc hơi chột dạ, nhớ tới thân phận thí sinh của mình, gan lại phì lên, cố ý ngẩng cằm nói: "Nhìn em làm gì, sao nào, anh làm mà không cho em nói à? Anh cứ mặt than như vậy, cẩn thận anh Dụ ghét bỏ anh đó."

Ân Viêm trên dưới đánh giá cậu, hắn buông văn kiện, nghiêng đầu sang hướng Dụ Trăn gọi một tiếng.

Đang giúp Cừu Phi Thiến thu dọn đồ đạc Dụ Trăn lập tức buông vật trong tay nhích lại gần. Cậu hỏi: "Sao vậy?"

Ân Viêm không nói lời nào, duỗi tay kéo cậu qua, câu cổ cậu xuống, hôn trán cậu một cái rồi nói: "Không có gì, chỉ muốn hôn em."

Dụ Trăn đỏ mặt, đứng thẳng người nhìn Ân Nhạc, nhỏ giọng nói: "Tiểu Nhạc còn ở đây, anh đừng xằng bậy." Nói xong ngượng ngùng đi mất.

Ân Viêm lật lật văn kiện, nhàn nhạt hỏi: "Xem đủ rồi?"

Ân Nhạc bị mạnh mẽ thồn cẩu lương: "......"

Anh hai khốn khiếp! Không phải người mà!

Mang trong mình đầy ngập phẫn hận, Ân Nhạc hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang bước vào trường thi, còn cố ý treo kiếm gỗ đào nhỏ Dụ Trăn tặng cậu trên người, ý đồ dùng "Quà tặng tình yêu anh Dụ tự mình làm" kích thích Ân Viêm.

Ân Viêm vuốt cái tháp lùn hình hoa mấy ngày hôm trước nhận được trên cổ tay, nội tâm không hề dao động.

Đảo mắt hai ngày đã trôi qua, trạng thái Ân Nhạc tốt đến kỳ lạ, sau khi thi xong dò điểm cũng rất không tệ. Cả nhà đều yên tâm, sau đó ai bận việc nấy, Ân Nhạc lại lần nữa tuột về tầng chót của chuỗi thực vật.

Một ngày sau, Ân Nhạc tự mình ngồi xe đến trường học thu dọn đồ. Lúc cậu dừng chân trong phòng ngủ, cảm thấy hết sức cô đơn và thê lương.

Đây là một buổi chiều ngày hè bình thường, gần đây cũng khó có khi được tới vườn ươm một chuyến. Dụ Trăn đang bón phân cho hoa hồng thì tay cậu đột nhiên run lên, xẻng nhỏ trong tay rớt xuống đất, sau đó cảm giác hoảng hốt ùn ùn kéo tới.

Cậu sửng sốt đứng bật dậy, nhìn sang Ân Viêm ngồi cách đó không xa.

Cảm xúc khó hiểu xuất hiện trên người tu sĩ đều là dấu hiệu và chỉ dẫn nào đó. Cảm giác hoảng hốt vừa nãy tới một cách khó hiểu, cậu và Ân Viêm đều ở đây, không xảy ra chuyện gì, cho nên không thể nào ảnh hưởng cảm xúc cho nhau. Như vậy cũng chỉ có một lời giải thích, trong nhà có người đã xảy ra chuyện.

Ân Viêm cũng đứng lên, mày hơi cau lại, cảm ứng một chút, mới nói: "Là Tiểu Nhạc."

Dụ Trăn không nói hai lời bắt đầu cởi mũ và quần áo lao động, gấp đến độ trán chảy ra mồ hôi.

Cảm hoảng hốt quá mãnh liệt, cậu hơi sợ.

Tiểu Nhạc hôm nay là một mình ra cửa, lỡ như, lỡ như......

"Đừng vội, không phải chuyện lớn." Ân Viêm vừa tới gần cậu vừa lấy di động ra, lẳng lặng chờ vài giây, quả nhiên có điện thoại gọi đến, lại là Bộ Liên.

Hắn trấn an đè lại bả vai Dụ Trăn, nhận cuộc gọi.

"Alo?"

"Anh Viêm! Anh mau tới trường học, Ân Nhạc đánh nhau với người ta rồi! Kéo cũng không kéo ra, đôi bên đều chảy máu, anh Viêm anh tới nhanh đi!"

Giọng Bộ Liên hơi phát run, còn mang theo tiếng nấc, chung quanh rất ồn, mơ hồ có thể nghe thấy Ân Nhạc hô lớn "Trả lại cho tôi" "Đó là đồ của tôi" linh tinh.

"Thông báo cho giáo viên và bảo vệ trường học, anh đến ngay." Ân Viêm bình tĩnh phân phó, cúp điện thoại ôm lấy Dụ Trăn, trực tiếp mang cậu súc địa thành thốn đến bên cạnh xe đậu trước cửa vườn ươm. Hắn nhẹ giọng trấn an: "Đừng vội, chỉ là học sinh đánh nhau, không phải chuyện gì lớn."

"Nhưng mà Tiểu Liên nói đều chảy máu."

Dụ Trăn rất gấp, cảm giác hoảng hốt không yếu bớt, ngược lại càng thêm mãnh liệt, thậm chí đến huyết mạch trong người cậu cũng kích động, tựa như đang thúc giục cậu nhanh chóng đến bên người Ân Nhạc.

--- Hết chương 054