Dĩ Thân Dưỡng Hồn

Chương 48: Thịch thịch thịch!




"Di sản" đoàn luật sư của Ân Hòa Tường mang về đúng là không ít, nhiều hơn rất nhiều so với lúc Dụ Trăn kiểm kê.

Dụ Trăn nghi ngờ nhìn Ân Viêm.

【 Tôi đổi ra chút tiền lưu thông. 】

Thì ra Ân Viêm cũng "tẩy tiền" theo.

Dụ Trăn bừng tỉnh, nhận văn kiện nhóm luật sư đưa qua, dựa theo chỉ thị từng bước từng bước ký tên, sau đó nhận một cái két sắt nhỏ từ trong tay luật sư, rồi xác nhận mật mã và vân tay chứng thực quyền hạn.

"Đây là toàn bộ. Ngoài ra, khi chúng tôi điều tra tài khoản của Dụ lão tiên sinh, phát hiện ngoài số tài sản kếch xù ở nước ngoài này, còn có một số tài sản ở trong nước. Ghi chép cho thấy, trên danh nghĩa của Dụ lão tiên sinh còn có sổ tiết kiệm một trăm vạn, đăng ký ở ngân hàng XX chi nhánh tỉnh H thành phố Đại Ổ. Sau khi Dụ lão tiên sinh mất, số tài sản này dựa theo ước nguyện sinh thời của ông cụ, lấy danh nghĩa của ngài giao cho tổ chức cứu trợ trẻ em nghèo, mỗi tháng định kỳ sẽ phát trợ cấp cho trẻ em có hoàn cảnh khó khăn. Bây giờ tài khoản còn thừa 79 vạn, ngài muốn xác nhận số tiền này không?"

Dụ Trăn sửng sốt.

Sổ tiết kiệm một trăm vạn? Sao ông nội lại có nhiều tiền như thế?

Cậu lại nhìn về phía Ân Viêm.

Ân Viêm lắc đầu.

Dụ Trăn càng thêm ngốc.

Không phải Ân Viêm làm, điều này cho thấy ông nội thật sự có sổ tiết kiệm một trăm vạn?

Nhưng sao trước nay ông nội không nói cho cậu biết?

Không đúng, từ trước đến nay ông nội chưa từng nói với cậu tình huống kinh tế trong nhà.

Cậu đột nhiên có chút dở khóc dở cười, lại nhìn luật sư lắc lắc đầu: "Không cần đâu, nếu là ý của ông nội, vậy cứ dựa theo ý của ông tiếp tục làm đi. Vất vả ngài rồi."

"Dụ tiên sinh khách sáo rồi, đây là việc chúng tôi nên làm." Luật sư mỉm cười, thấy chuyện đã xong xuôi bèn thức thời lễ phép ra về.

【 Ông nội của cậu lấy danh nghĩa của cậu giúp cậu tích phúc. 】

Dụ Trăn nhìn Ân Viêm cười cười.

Cậu biết, ông nội luôn yên lặng đối tối với cậu, cậu không có khúc mắc gì. Ông nội không nói cho cậu biết chuyện một trăm vạn này, đại khái là sợ trong lòng cậu có gánh nặng.

Ân Hòa Tường bàng quan nhìn toàn bộ quá trình bàn giao di sản, nói thật, tâm tình ông rất phức tạp.

Trăm triệu không ngờ tới, con trai ôm bạn lữ về lại đạp trúng vận cứt chó, không chỉ có tính tình tốt, còn có một ông nội có tiền như vậy. Có tiền thì cũng thôi đi, lại còn mang theo cháu trai sống mấy ngày cực khổ ở nông thôn.

Không hiểu, mạch não của ông nội thông gia ông không hiểu lắm.

Chẳng lẽ đạo sĩ đều vô dục vô cầu như vậy sao?

Không nghĩ ra cũng không muốn nghĩ nữa, ông thu lại tâm tư, nhìn về phía Ân Viêm chỉ biết đứng ngốc một chỗ cũng không biết an ủi Dụ Trăn. Ông nhịn không được nói: "Tiểu Viêm, con phải cố lên nha."

Cẩn thận tính thử tiền trong tay con trai bây giờ, phỏng chừng còn không bằng một nửa Tiểu Trăn...... Hay là lại chuyển một ít cổ phần cho con trai? Nếu không con trai tự ti thì biết làm sao bây giờ. Hơn nữa Tiểu Trăn hoàn toàn là bị con trai lừa về, bây giờ con trai chẳng làm nên trò trống gì, có thể bị ghét bỏ hay không đây.

"Dự án cũng phải làm cho tốt, tích lũy nhiều kinh nghiệm hơn, ba còn có dự án lớn muốn giao cho con đó." Ân Hòa Tường quả thực rầu muốn thúi ruột, rất lo lắng con dâu có tiền thì ném con trai đi.

Ân Viêm làm bộ không nghe ra ý trong lời ông, đáp lại một tiếng rồi nắm lấy tay Dụ Trăn, chào ông một câu liền mang Dụ Trăn rời đi.

Ân Hòa Tường nhìn theo họ rời đi, tầm mắt dừng trên hai tay đang nắm lấy nhau của họ, trái tim cũng thả về ngực—— Cũng may con trai vẫn có ưu điểm, da mặt đủ dày, biết sớm biểu thị công khai chủ quyền.

Nhớ tới trước đây con trai đã vài lần cố ý nắm tay Dụ Trăn rêu rao khắp công ty, ông lắc đầu bật cười, sau đó cúi đầu cầm lấy văn kiện.

Sau khi tiến vào thang máy, Dụ Trăn lập tức dựa sát vào Ân Viêm, giơ lên két sắt nhỏ trong tay lên: "Luật sư chuyển hết tiền của chúng ta vào thẻ rồi, tôi sẽ chuyển lại cho anh."

"Không cần, để chỗ cậu đi." Ân Viêm từ chối, duỗi tay ấn tầng sáu phòng an ninh, lại nghiêng đầu nhìn về phía cậu hỏi: "Sao cậu lại đột nhiên tới công ty?"

Tới hôn anh đó.

Dụ Trăn đỏ mặt, ý thức được hai người còn đang nắm tay, cậu làm bộ không phát hiện, tránh mắt hắn trả lời: "Tới cùng anh ăn sinh nhật, buổi tối anh muốn ăn món gì, tôi làm cho anh ăn."

Bây giờ đã là cuối xuân, thời tiết đã chuyển nóng, trên người Dụ Trăn chỉ mặc một cái áo sơ mi thoải mái màu xanh lam, mở một nút cổ áo. Từ trên nhìn xuống, làn da trắng nõn ẩn hiện trong lớp vải dệt màu xanh lam, khiến người ta có loại cảm giác muốn chạm vào để mát mẻ, thoải mái.

Ân Viêm buông lỏng ra tay cậu, vừa vặn thang máy tới, vì thế hắn bước ra ngoài trước: "Ăn thịt thỏ bát bảo, hôm nay không cần bắt thỏ."

Dụ Trăn nhìn cái tay trống không của mình, yên lặng nhìn chằm chằm bóng dáng hắn vài giây, cho đến khi thang máy sắp tự động đóng cửa mới bước nhanh đuổi theo. Cậu chủ động nắm lấy bàn tay đang rũ bên người hắn, làm bộ dường như không có việc gì mà nói: "Không ăn thịt thỏ, đó là món tôi thích ăn, hôm nay sinh nhật của anh, chúng ta ăn món anh thích."

Khi nắm tay hai thân thể người khó tránh khỏi đụng chạm, trời nóng nên mặc ít, cảm giác nhiệt độ cơ thể trao đổi cực kỳ rõ ràng.

Thân thể Ân Viêm cứng đờ nhanh đến không thể phát hiện, hắn không quay đầu, chỉ thuận thế nắm lại tay cậu: "Vậy ăn cá đi, cá trong không gian vừa vặn đã lớn."

Thì ra là thích ăn cá.

Khóe miệng Dụ Trăn lặng lẽ nhếch lên, nhìn bàn tay hai người đang nắm lấy nhau và tơ hồng tiểu tháp trên cổ tay cả hai, nhớ lại thân thể cứng đờ vừa nãy của Ân Viêm, cậu giương mắt nhìn sườn mặt Ân Viêm, suy đoán nào đó trong lòng càng thêm bành trướng.

Có lẽ...... Thật sự không có cảm giác sai.

Hai người không chút tự biết trình diễn tiết mục truy đuổi nắm tay vừa nãy lúc ra thang máy, có thể nghĩ đến các nhân viên an ninh thay ca nghỉ ngơi hận không thể chà xát cánh tay.

Quá buồn nôn, rõ ràng cậu chủ cùng mợ chủ không có làm động tác rất thân mật, cũng không nói mấy lời ngọt ngọt dính dính, thậm chí đến giao lưu ánh mắt cũng không có, nhưng bầu không khí này...... Chịu không nổi chịu không nổi, chó độc thân chịu không nổi.

Cho đến khi nhìn thấy người trẻ tuổi ngồi trên ghế trong phòng nghỉ bị các nhân viên an ninh canh giữ ở và cảnh sát đứng bên cạnh, Dụ Trăn mới lấy lại tinh thần từ trong ảo tưởng yêu đương, chợt phát hiện Ân Viêm không dẫn cậu đến tầng mười lăm, mà là tới phòng an ninh.

Cảnh sát tới là người quen thường xuyên giao tiếp với Cẩm Giang, thấy Ân Viêm tiến vào, liền quen thuộc chào hỏi: "Hỏi ra rồi, thằng nhóc này trộm đến văn phòng cậu là muốn đặt cái này vào, kết quả vừa vặn bị người yêu của cậu gặp được, lúc bị bắt lại cảm thấy người yêu của cậu dễ khi dễ, nên ồn ào lên."

Cảnh sát đưa tấm card hoa văn thanh nhã lên, Ân Viêm đưa tay tiếp nhận, mở ra nhìn nhìn, sau đó không chút do dự chuyển qua cho Dụ Trăn.

Người trẻ tuổi co ro ghế trên thấy thế trừnglớn mắt, nhìn tấm card trong tay Dụ Trăn, đột nhiên uể oải, vùi người trên ghế dựa cúi đầu không nói.

Dụ Trăn hơi mờ mịt, không rõ sao Ân Viêm lại đưa tấm card cho mình, cậu bèn cúi đầu mở ra.

【 Viêm, xin cho em gặp mặt anh lần cuối, để chấm dứt mong ước của em, nhà hàng đồ Nhật XX. Em sẽ luôn chờ anh, Nhã. 】

Dụ Trăn: "......"

Ngữ khí như bệnh nan y sắp chết, trước khi chết muốn gặp người yêu một lần này là chuyện gì đây.

Bảo vệ đúng lúc tiến lên nói với Ân Viêm: "Vừa nãy phòng nhân sự gọi điện đến nói người này tên Phùng Vĩ, là thực tập sinh năm sau đến nhận chức, ngày thường hoạt động ở tầng mười bảy đến tầng mười tám."

Ân Viêm gật đầu tỏ vẻ đã biết, hắn nhìn Phùng Vĩ hỏi: "Hàn Nhã bảo cậu tới?"

Phùng Vĩ cúi đầu không nói lời nào.

"Cậu có biết, là một người mới vừa tốt nghiệp mà thanh danh lại dính vết nhơ trộm vào văn phòng ông chủ truyền khắp trong ngành, sẽ ảnh hưởng thế nào với công việc kế tiếp của cậu không?"

Phùng Vĩ cứng đờ, ngẩng đầu nhìn hắn, sắc mặt có chút tái nhợt.

"Hôm nay một khi án này được lưu lại, về sau cậu cũng đừng tưởng tìm được một phần công việc có liên quan đến chuyên ngành trong thành phố B."

Ân Viêm nói chuyện chút không lưu tình, sắc mặt Phùng Vĩ hoàn toàn trắng, trán toát ra mồ hôi lạnh, vẫn mím chặt môi không nói lời nào.

"Cậu xem Hàn Nhã là biểu tỷ, dưới tình huống cô ta biết rõ cậu làm chuyện này sẽ có hậu quả gì, mà vẫn bảo cậu đến đây làm. Phùng Vĩ, những lời bôi nhọ Dụ Trăn đó, cũng là Hàn Nhã bảo cậu nói?"

Trong mắt Phùng Vĩ hiện lên chút do dự chần chờ, nhưng vẫn không nói.

"Cậu bôi nhọ Dụ Trăn, chính là đắc tội tôi, đắc tội toàn bộ Ân gia." Ân Viêm khó có khi nói nhiều, hắn tiếp tục nói: "Mà một người trẻ tuổi không bối cảnh đắc tội với người Ân gia, sẽ gặp phải tình huống gì, cậu biết không? Cậu cảm thấy những công ty hợp tác với Ân gia, sẽ đối đãi cậu thế nào?"

Còn có thể thế nào, đương nhiên là có thể tránh thì tránh, có vài người muốn nịnh bợ Ân gia, nói không chừng còn tự mình đến giẫm một chân, lấy lòng người Ân gia.

Phùng Vĩ rốt cuộc cũng biết sợ, cậu ta không ngờ mình chỉ nghĩa khí giúp biểu tỷ tặng một tấm card mà thôi, lại xuất hiện hậu quả nghiêm trọng như vậy.

Ân Viêm lui về phía sau một bước, thu liễm khí thế: "Mấy cái này cậu cũng không biết, cậu chỉ là một người vừa mới tốt nghiệp, người trẻ tuổi nghe lời biểu tỷ gọi lang bạt tới thành phố lớn, nhưng mấy thứ này Hàn Nhã đều biết. Phùng Vĩ, niệm tình cậu bị lợi dụng, bị lừa gạt, hôm nay tôi bỏ qua cho cậu, nhưng việc cậu bôi nhọ Dụ Trăn, tôi hy vọng cậu có thể đến tầng mười lăm công khai xin lỗi, nói rõ nguyên do cậu cố ý nói mấy lời đó."

Phùng Vĩ hơi giãy giụa, mở miệng hỏi: "Vậy, vậy trước kia anh với biểu tỷ tôi không phải......"

"Không phải." Ân Viêm nói, lấy điện thoại ra bấm số Ngũ Hiên đưa cho cậu ta: "Cậu muốn biết thì người này sẽ nói cho cậu biết, cậu ta mới là người cũ của biểu tỷ cậu."

Hai phút sau, Ngũ Hiên chuẩn bị tiếp đãi hộ khách nhận được một số lạ, vừa bắt máy đối phương đã hỏi chuyện của anh với Hàn Nhã, chất vấn có phải anh ngoại tình vứt bỏ bạn gái đáng thương hay không.

Ngũ Hiên đối mặt với chất vấn của người xa lạ, tức đến mũi cũng cong, anh mắng to: "Mày lại là tên đàn ông ngu ngục nào bị Hàn Nhã mê hoặc nữa! Cút cút cút! Ít mẹ nó tới làm phiền tao! Cái thứ đàn bà rách nát thích giả thâm tình nuôi lốp xe dự phòng khắp nơi tao vứt bỏ thì thế nào! Tụi mày muốn diễn phim thần tượng thì tự mình diễn đi, đừng tới làm phiền tao! Xui muốn chết!"

Điện thoại bị vô tình cúp, phòng nghỉ bảo vệ một mảnh an tĩnh.

Phùng Vĩ siết di động, dáng vẻ bị chịu đả kích, ánh mắt ngơ ngác, không nói lời nào.

"Xin lỗi giải quyết riêng hay là lập án?" Ân Viêm hỏi.

Phùng Vĩ hoàn hồn, bả vai hạ xuống, cất điện thoại vào trong túi: "Tôi...... Đi xin lỗi."

Dụ Trăn không có đi xem xin lỗi, trước khi Phùng Vĩ theo bảo vệ vào thang máy cậu gọi cậu ta lại: "Chuyện tôi trước sáu tuổi vẫn là đứa ngốc, cũng là Hàn Nhã nói với cậu?"

Phùng Vĩ liếc cậu một cái, trên mặt mang theo xấu hổ, áy náy và một chút xin lỗi. Cậu ta gật đầu trả lời: "Đúng vậy, chuyện về cậu đều là biểu tỷ nói cho tôi biết, cái đó...... Xin lỗi."

"Không sao, sau này phải học tốt." Dụ Trăn nhận lời xin lỗi của cậu ta, còn cười với cậu ta một cái.

Mỗi người đều từng phạm sai lầm, biết sai thì sửa, cậu đồng ý cho đối phương một cơ hội.

Xử lý xong chuyện Phùng Vĩ, Ân Viêm dẫn Dụ Trăn đến bãi đỗ xe.

"Muốn đến nhà hàng đồ Nhật gặp Hàn Nhã à?" Sau khi lên xe, Dụ Trăn làm bộ như không có việc gì hỏi.

Ân Viêm lắc đầu, lấy điện thoại di động ra gọi cho Văn Hoa với Ngải Nhụy, nói với họ chuyện Hàn Nhã hẹn gặp hắn, nhờ họ đại diện mình đi một chuyến, sau đó tắt điện thoại, khởi động ô tô.

"Không, chúng ta về nhà ăn cá."

Tâm tình Dụ Trăn tốt lên, nhìn bộ dáng hắn nghiêm túc lái xe, trong lòng hơi ngứa, nhớ tới kiến nghị của Tân Tiểu Tiểu, máu nóng lại lần nữa chạy lên đầu. Cậu yên lặng hít sâu, cởi đai an toàn, nghiêng người về trước.

Chết sớm chết muộn đều là chết, sớm chết sớm siêu sinh! Ông nội phù hộ con!

Thời khắc chú ý cậu, vào lúc cậu cởi đai an toàn Ân Viêm liền bắt đầu phanh xe, lúc này vừa vặn dừng xe lại, nghiêng đầu hỏi: "Sao vậy? Có phải quên mang——"

Một người cúi đầu, một người nghiêng đầu, vì thế Dụ Trăn vốn chỉ muốn hôn mặt, lại cùng vừa vặn dán môi Ân Viêm.

......Thuận tiện đâm mũi một cái, rất đau.

Dụ Trăn còn chưa kịp cảm nhận kích động môi dán môi với Ân Viêm, đã bị đau nhức truyền đến từ mũi kích đến hốc mắt đỏ lên, nước mắt sinh lý giống như không cần tiền chảy xuống ào ào, cậu bụm mũi hít khí.

"Đau quá...... Sao anh lại đột nhiên quay đầu...... Tê, chắc chắc chảy máu mũi......"

Ân Viêm không nói chuyện, hắn vẫn duy trì động tác nghiêng đầu, cả người cứng ngắt.

Thịch thịch thịch thịch thịch.

Tiếng tim đập như nổi trống rõ ràng đến lại không để người ta bỏ qua, Dụ Trăn sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Ân Viêm.

Ân Viêm cũng rũ mắt nhìn cậu, hầu kết giật giật, đột nhiên cởi bỏ đai an toàn mở cửa xuống xe, động tác nhanh như tia chớp, chỉ trong chớp mắt liền biến mất trong tầm nhìn của Dụ Trăn.

Dụ Trăn: "......"

Cái phản ứng rách nát gì đây!!!

Cậu ngồi dậy, xuyên qua cửa sổ xe nhìn bãi đỗ trống rỗng bên ngoài, trong lòng vừa vui sướng lại tủi thân, vừa khó thở lại muốn cắn người.

Tiếng tim đập vừa mới chắc chắn không phải cậu! Cậu đau muốn chết! Trái tim nhảy cái gì mà nhảy! Cho nên, cho nên...... Nhưng Tân Tiểu Tiểu không nói cho cậu, sau khi hôn, đối phương tuy rằng tim đập nhanh, nhưng lại không chút do dự ném người chạy đi là có ý gì!

"Khốn nạn!"

Cậu ôm mũi, ngón tay nong nóng, cậu buông tay nhìn thử, một tay đỏ tươi, cậu tức giận đến muốn cắn ghế dựa xe.

"Ăn sinh nhật cái gì, không ăn nữa!"

Cậu rút khăn giấy trên xe ra lau máu mũi, thuận tiện nhét kín lỗ mũi luôn, sau đó bò lên ghế điều khiển, banh mặt khởi động ô tô, không chút do dự dẫm chân ga, vèo một cái chạy khỏi bãi đỗ xe.

Vì thế chờ khi Ân Viêm lên công ty lấy thuốc về, thứ hắn nhìn thấy chính là vị trí xe trống rỗng.

Người đâu?

Hắn nhíu mày, mím môi, lại vội vàng thả lỏng, giơ tay che lại nửa khuôn mặt nhìn nhìn chung quanh, vẫn không thấy Dụ Trăn đâu, trong lúc nhất thời cũng quên có thể dùng pháp thuật tìm người, hắn ngây ngốc lấy di động ra gọi đi.

"Tút tút tút......"

Điện thoại trước sau không ai nhận.

Chẳng lẽ bị mình khinh bạc dọa rồi?

Đúng! Đúng, đồ nhi tôn sư trọng đạo nhất, chắc chắn là bị dọa rồi.

Tông chủ đại nhân ngây thơ nhíu mày, không tự giác giơ tay sờ sờ môi, lại vội vàng buông tay ra. Hắn tìm tìm trên người mình, lấy chìa khóa xe của mình ra rồi xoay người bước nhanh tới chỗ đậu xe, dưới ánh sáng của bãi đỗ xe, vành tai ẩn ẩn phiếm hồng.

Dụ Trăn lái xe loạn một hồi, chờ hết giận mới phát hiện mình lại chạy đến nhà hàng đồ Nhật mà Hàn Nhã viết trên tấm card.

Cậu sửng sốt, sau đó căm giận lấy giấy nhét trong lỗ mũi ra, thấy máu đã ngừng chảy, bèn dùng khăn giấy ướt lau lại, thầm mắng mình không tiền đồ.

Hàn Nhã là nợ phong lưu nguyên chủ lưu lại, cũng không phải của Ân Viêm, cậu để ý làm gì. Để Ân Viêm biết cậu chạy đến nơi này, chắc chắn sẽ bị chê cười.

Cậu lau khô mặt, khởi động ô tô muốn đi, dư quang lại thấy Hàn Nhã bị một người phụ nữ tóc xoăn dài kéo ra cửa, phía sau còn Phó Văn Hoa và Tiếu Thế Dương đi theo.

"Hàn Nhã cô có ý gì! A? Cô có ý gì! Lúc trước cô lợi dụng tôi thì thôi đi, bây giờ lại tìm người chuyển lời cho Ân Viêm, muốn chen chân vào hôn nhân của cậu ấy, cô có xấu hổ hay không! Còn nữa, mỗi ngày cô tố khổ với Thế Dương cái gì! Thế nào? Biết điều kiện trong nhà Thế Dương thật ra cũng không tệ lắm, động lòng? Muốn thông đồng với đàn ông của tôi?"

"Ngải Nhụy cậu hiểu lầm rồi, tôi với Thế Dương không có gì......"

"Không có gì sao cô thấy tôi thì trốn! Mặt đánh phấn tắng như thế, chuẩn bị diễn tiết mục bệnh nan y trước mặt Ân Viêm sao? Còn bảo Thế Dương đưa đón cô, ha! Trước kia sao tôi không phát hiện cô là dạng người này! Tôi thật sự mù rồi mới xem cô là bạn!"

Bị mắng trước mặt mọi người như vậy, Hàn Nhã không nhịn được vừa yên lặng rơi lệ vừa lắc đầu biện giải: "Tôi thật sự không có, nhờ Thế Dương đón đưa chỉ vì vừa vặn anh ấy rảnh, thật sự không có gì."

Tiếu Thế Dương đứng bên cạnh có chút xấu hổ, đưa tay cản Ngải Nhụy, cũng giải thích: "Ngải Nhụy, em thật sự hiểu lầm rồi, anh với Hàn Nhã không có gì......"

"Không có gì sao anh lại gạt tôi nói đi bàn công việc? Tiếu Thế Dương tôi nói cho anh biết! Tôi thấy nhiều thằng đàn ông thối có tâm tư lung lay như anh rồi, cút ngay, coi như mấy năm thanh xuân cho chó ăn, hai ta chơi xong rồi!"

Tiếu Thế Dương nghe vậy thì luống cuống, vội vươn tay ôm cô, giải thích: "Anh thật sự không có gì với Hàn Nhã, bạn bè mấy năm, cô ta tới tìm anh sao anh có thể làm lơ, không nói với em cũng vì sợ em tức giận, cô ta nói tính em nóng nảy, anh——"

"Cô ta nói cái gì thì chính là cái đó, rốt cuộc cô ta là bạn gái anh, hay tôi là bạn gái anh! Đến lúc cô ta nói tôi vừa hung dữ lại ác độc, nói tôi không xứng với anh, nói tôi khi dễ cô ta tính kế cô ta, có phải anh cũng tin phải không? Sau đó tới chất vấn tôi, nghi ngờ tôi? Tôi nói cho anh biết Tiếu Thế Dương, mấy trò này tôi thấy một là có thể đoán được hai, anh đã vào vòng của nó, chia tay với tôi là chuyện sớm muộn thôi. Nếu anh tin nó như vậy thì chúng ta đau dài không bằng đau ngắn, chia tay!"

"Anh không có......" Tiếu Thế Dương ăn nói vụng về không biết nên giải thích thế nào, chỉ phí công muốn ôm lấy cô.

Hàn Nhã khóc đến càng điềm đạm đáng yêu, cũng nói thêm: "Ngải Nhụy, cậu đừng hiểu lầm Thế Dương, đều là tôi sai, là tôi khiến cậu không có cảm giác an toàn, tôi đi là được, Thế Dương là người tốt, cũng rất yêu cậu, cậu với anh ấy sau này——"

Chát!

Ngải Nhụy đột nhiên xoay người cho Hàn Nhã một cái tát, dọa nhân viên nhà hàng đồ Nhật, đang do dự có nên mời họ rời khỏi hay không, sợ tới mức rụt về.

"Hàn Nhã, đến lúc này mà mày còn châm ngòi ly gián, mày được lắm. Tiếu Thế Dương, lời vừa rồi của nó, anh nghe xong có cảm nghĩ gì? Có phải cảm thấy tôi vô cớ gây rối, nó chịu tủi thân hay không?"

Tiếu Thế Dương không thèm nhìn Hàn Nhã, lại lần nữa muốn vươn tay ôm cô, lắc đầu nói: "Không có không có, là anh sai, là anh lừa em nên em mới như vậy, sau này anh sẽ không tái phạm, đừng chia tay có được không? Anh đảm bảo sau này không bao giờ gặp lại cô ta, không liên lạc với cô ta nữa, em không thích anh sẽ không làm, đừng tức giận nữa."

"Anh tránh ra!" Ngải Nhụy đẩy anh ra, đi đến trước mặt Hàn Nhã, kéo cái tay đang ôm mặt của cô ra: "Có nghe không? Sau này Thế Dương sẽ không gặp mày nữa, mày thức thời đùng có quấn lấy anh ta. Còn nữa, khuyên mày một câu, về sau ít đánh chú ý lên đàn ông của người khác, có thể đoạt từ trong tay người khác đều một đán cặn bã rách nát, mà những người tốt, mày vĩnh viễn cũng không đoạt được! Hàn Nhã, đừng khiến bản thân trở nên đê tiện như vậy!"

Nói xong ném ra tay cô ta ra, thuận tiện đá Tiếu Thế Dương một cái, rồi khởi động xe tiêu sái rời đi.

Tiếu Thế Dương thấy cô đi càng thêm sốt ruột, cũng lái xe đuổi theo, trước sau không liếc Hàn Nhã một cái.

Phó Văn Hoa nhìn họ một trước một sau rời đi, anh thở dài, ánh mắt phức tạp nhìn Hàn Nhã: "Cô...... cô tự giải quyết cho tốt đi, giao tình mấy năm nay, xem như hết."

Trước cửa nhà hàng đồ Nhật đảo mắt cũng chỉ còn lại một mình Hàn Nhã, cô đứng lẻ loi một mình, tay vuốt bên mặt bị tát, thoạt nhìn cực kỳ đáng thương.

Nhưng người đáng thương tất có chỗ đáng giận.

Tâm tình Dụ Trăn có chút phức tạp, cậu lắc đầu, lại lần nữa khởi động ô tô muốn rời đi, lại không ngờ Hàn Nhã đối diện đột nhiên ngẩng đầu lên, tầm mắt trong lúc lơ đãng đảo qua bên này, nhìn thấy Dụ Trăn thì biểu tình biến đổi, ánh mắt gắt gao nhìn qua bên này.

Ực, nhìn lén bị phát hiện.

Dụ Trăn có chút xấu hổ, nhưng không biết nên làm gì bây giờ. Bỗng một chiếc xe ô tô màu đen trông rất quen mắt lái lại đây.

Ân Viêm đổ xe ven đường gần Dụ Trăn, hắn đẩy cửa xuống xe, đi đến bên cạnh xe Dụ Trăn rồi đứng yên, cách cửa sổ xe cùng cậu đối diện, không nói lời nào.

Dụ Trăn: "......"

Bộ phim hôm nay có phải không hạ màn nổi hay không?

"Viêm!"

Hàn Nhã đứng ở đường cái đối diện đột nhiên cao giọng gọi một tiếng, nước mắt từ từ rơi xuống, gió thổi qua, nhấc lên làn váy trắng, đẹp tựa một bức tranh.

Dụ Trăn nín thở, hạ cửa sổ xe xuống, nhướng mày nói: "Cô ta đang kêu anh kìa, anh không nghe thấy sao?"

"Xin lỗi." Ân Viêm đột nhiên mở miệng.

Dụ Trăn sửng sốt, thấy vẻ mặt hắn tuy rằng vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng trong mắt lại mang theo một tia xin lỗi, trong lòng cậu lộp bộp, khô khốc hỏi: "Cái, cái gì?"

Vì sao nói xin lỗi? Là muốn từ chối cậu sao?

"Tôi sẽ chịu trách nhiệm."

Ân Viêm đột nhiên cúi đầu, tay duỗi về phía trước chạm lên mặt cậu, hắn nâng cằm cậu lên, rồi khom lưng, nghiêng đầu hôn xuống.

Dụ Trăn trừng lớn mắt.

Thình thịch...... Thịch thịch thịch thịch thịch!

Bên tai chỉ còn lại có tiếng tim đập.

Ở đường cái đối diện, Hàn Nhã đang diễn cảnh khóc cũng trừng lớn mắt.

"Ồ, bên đường đang hôn kìa, cừ thật đấy!"

Một tiếng huýt sáo với một giọng nói quen thuộc truyền đến từ tầng hai của nhà hàng đồ Nhật, thân thể Hàn Nhã bỗng cứng đờ. Cô quay đầu lại nhìn lên, liền thấy Ngũ Hiên đang tựa vào cửa sổ ghế lô tầng hai, nhàn nhã nhìn diễn, thấy cô nhìn lên, còn tốt tính vẫy vẫy tay.

"Ý, trùng hợp quá, nữ chính phim thần tượng."

Sắc mặt Hàn Nhã càng tái nhợt, môi run rẩy hỏi: "Anh, anh sao......"

"Nhà hàng món Nhật này không tệ, là nơi tốt để anh em cùng nhau tụ họp." Ngũ Hiên rất có hứng thú quan sát biểu cảm của cô, giấu đi tự giễu và lạnh nhạt, anh cười quay đầu lại hô: "Các anh em, các cậu nói xem có phải không?"

"Đúng vậy."

Một giọng cười khẽ truyền đến, một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo sơmi thoải mái màu sợi đay, diện mạo thanh tuấn đi đến phía sau Ngũ Hiên. Tầm mắt đảo qua Hàn Nhã, dừng trên người Ân Viêm với Dụ Trăn ở đường cái đối diện, cười ấm áp như gió xuân: "Nơi này đúng là chỗ tốt."

Lục tục lại có mấy người đi tới bên cửa sổ, tất cả đều là người lấy địa vị trước mắt của Hàn gia, cần nịnh bợ.

Họ nhìn Hàn Nhã, giống như đang xem một trò đùa chê cười, tầm mắt lạnh nhạt ẩn hàm trào phúng, trên mặt lại đều là dáng vẻ lễ phép có hàm dưỡng.

Hàn Nhã chỉ cảm thấy tự tôn và kiêu ngạo của mình bị nghiền nát dưới tầm mắt của họ, tầm mắt chậm rãi dịch đến trên người đàn ông mặc áo sơmi màu sợi đay kia, cô siết chặt làn váy.

Xong rồi.

Không chỉ cô, Hàn gia cũng xong rồi.

Để người của thương giới và quốc học giới thành phố B nhìn thấy tràng náo nhiệt như vậy, cô với Hàn gia hoàn toàn không thể đặt chân ở thành phố B nữa.

Cô nhịn không được lại nhìn về phía Ân Viêm trước sau vẫn đưa lưng về phía mình, cuối cùng rơi xuống một giọt nước mắt thật tình, thật lòng.

Mà tình yêu của cô, cũng hoàn toàn xong rồi.

- --Hết chương 048

Chương sau đổi "nhẹ" được cái xưng hô nhé =)))))))))