Di Sản Của Hắn

Chương 65




Úc Sương không biết làm thế nào mới có thể lấp đầy khoảng trống kỳ lạ trong lòng mình bây giờ.

Cậu đã ôm Chu Mộ Dư rất chặt, nhưng vẫn thấy không đủ.

Cậu muốn được lấp đầy, muốn nghe Chu Mộ Dư ôm cậu nói yêu cậu.

Cả người Chu Mộ Dư trở nên cứng ngắc, dường như lúc Úc Sương vừa dứt lời, nơi nào đó trên người gã cũng có phản ứng.

Nhưng trên mặt gã lại rất bình tĩnh, im lặng một lát, không nhanh không chậm nói: “Nhưng bé cưng à, tôi đang bị bệnh, không có sức.”

Úc Sương biết Chu Mộ Dư đang cố ý, nhưng cũng không có cách nào.

Cậu buông Chu Mộ Dư ra, ngốc nghếch vươn người lên hôn vào môi gã, hai tay cầm lấy mặt gã, đưa đầu lưỡi nho nhỏ của mình ra.

Ánh mắt Chu Mộ Dư tối sầm lại, giữ chặt thắt lưng Úc Sương, thấp giọng nói: “Hôm nay sao lại gấp như vậy?”

Úc Sương lắc đầu, Chu Mộ Dư còn chưa làm gì cậu mà hai mắt cậu đã lóng lánh nước, giọng nói cũng nhẹ hơn: “Chú hôn hôn em… “

“Hôn ở đâu?”

Cậu ưỡn ngực, đỏ mặt cọ cọ lên mặt Chu Mộ Dư: “Ở đây…”

Chiếc sô pha rộng rãi là không gian để Úc Sương làm bậy. Cậu vịn lấy vai Chu Mộ Dư, ôm lấy cơ thể gã, giống như một con rắn trắng mịn không biết thỏa mãn bám lấy Chu Mộ Dư.

Nửa tháng này xa nhau không chỉ dày vò Chu Mộ Dư mà còn rất khó nhằn với Úc Sương.

Cậu còn trẻ, ăn tủy trong xương mới biết liếm nó cũng ngon, đã sớm trải qua sự thỏa mãn của tình dục, rất khó giữ mình thanh tâm quả dục. Cho nên dường như Chu Mộ Dư chưa cần làm gì, chỉ cần hôn môi và vuốt ve, Úc Sương sẽ chủ động mắc câu, dâng cả cơ thể mềm mại của mình cho gã.

Ở bên nhau lâu như thế, đây là lần đầu tiên cậu to gan như vậy.

Chu Mộ Dư lấy cớ ốm yếu, yên tâm hưởng thụ sự chủ động của vợ mình. Người trước mặt lắc lư vòng eo mềm mại như người cá dưới biển, dưới ánh sáng trắng lạnh lẽo làn da sáng bóng như ngọc trai, mỗi lần cử động đều khiến trái tim Chu Mộ Dư ngứa ngáy.

Nếu không phải phải đang giả bộ ốm yếu, gã nhất định sẽ đặt Úc Sương dưới thân mình, khiến cậu khóc thút thít, dùng bàn chân trắng nõn đạp lên lồng ngực gã, vừa khóc vừa mắng gã khốn nạn.

Mới nghĩ như vậy, Chu Mộ Dư lại càng thêm hưng phấn.

Đêm cũng dần khuya, cuối cùng Úc Sương cũng ngấm mệt.

Cậu ghé vào lồng ngực Chu Mộ Dư, trên mặt ướt đẫm nước mắt, cơ thể thả lỏng có hơi run run. Chu Mộ Dư vuốt ve lưng Úc Sương, giống như đang vuốt một con mèo ngoan ngoãn, thấp giọng nói: “Hôm nay cục cưng giỏi quá.”

Úc Sương nhắm mắt lại, mí mắt hơi ửng đỏ: “Chú thích không…

“Thích.” Chu Mộ Dư nhẹ nhàng hôn lên trán Úc Sương: “Tôi yêu em.”

Nghe được câu trả lời mình muốn, Úc Sương an tâm dựa vào lồng ngực Chu Mộ Dư, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.

Cơn buồn ngủ ập đến, tất cả âm thanh và ánh sáng đều trở nên mơ hồ. Úc Sương mơ hồ nghe thấy tiếng nỉ non của Chu Mộ Dư, gã gọi cậu “Sương Sương” còn nói “Tôi yêu em”.

Yêu… Úc Sương trong cơn nửa ngủ nửa tỉnh, giống như bỗng nhiên hiểu được gì đó.

Bởi vì Chu Mộ Dư yêu cậu, nên mới có thể sẵn sàng tôn trọng lựa chọn của cậu sao?

Cũng vì yêu cậu, cho nên mới lộ ra một mặt yếu ớt trước mặt cậu …

Chu Mộ Dư yêu cậu.

Lần đầu tiên biết được điều này không khiến Úc Sương lo lắng hay sợ hãi, ngược lại cậu lại cảm thấy an tâm một cách khó hiểu. Cậu ôm chặt Chu Mộ Dư, nghe bên tai nhịp tim trầm ổn, dần dần rơi vào giấc ngủ say.

Rất nhanh đã tới ngày Chu Thư Dập phải đi.

Đối với lựa chọn của Úc Sương, Chu Thư Dập thấy cũng không có gì bất ngờ. Úc Sương không có cảm giác an toàn lại lưu luyến gia đình, so với đi ra ngoài phiêu bạt, chắc chắn cậu sẽ bằng lòng ở lại bên cạnh người bảo vệ mình.

Dù như thế, Chu Thư Dập vẫn rất luyến tiếc Úc Sương, Đệ Đệ cũng vậy. Trước khi đi nó vẫn cắn góc áo Úc Sương, ý muốn kéo cậu đi cùng.

“Được rồi, mày ngoan một chút đi.” Chu Thư Dập kéo Đệ Đệ ra: “Cũng không phải không gặp nữa.”

Úc Sương cúi người, hai tay nâng mặt Đệ Đệ lên, xoa xoa đầu nó: “Anh sẽ nhớ rất nhớ em đó.”

Đệ Đệ: “Gâu gâu!”

Chu Thư Dập xen vào: “Còn em thì sao?”

Úc Sương ngẩng đầu, bất đắc dĩ nở nụ cười: “Cũng sẽ nhớ em.”

Chu Thư Dập đi tới, dang hai tay ra với Úc Sương, nụ cười trên mặt vừa trong sáng nhưng cũng mang theo chút phiền muộn: “Em cũng sẽ nhớ anh.”

Úc Sương do dự một chút, tiến lên từng bước, bị Chu Thư Dập ôm chặt lấy.

“Lễ Giáng Sinh em sẽ trở về.”

“Ừm.”

“Nếu như chú hai không bận thì bảo chú ấy đưa anh tới tìm em chơi.”

“Được.”

Ôm một lúc, Úc Sương vỗ vỗ lưng an ủi Chu Thư Dập, nói: “Đi đường bình an.”

“Ừm. Anh cũng vậy, tự chăm sóc tốt cho mình.”

“Được rồi.” Chu Mộ Dư từ nãy giờ vẫn im lặng đứng chờ ở một bên cuối cùng cũng mở miệng: “Thời gian không còn sớm nữa.”

Chu Thư Dập buông Úc Sương ra, chuyển hướng sang Chu Mộ Dư: “Cháu đi đây, chú hai.”

“Ừm.”

“Chú chú ý nghỉ ngơi, giữ gìn sức khỏe. Còn có… đừng có giận dỗi với Úc Sương nữa.”

“Biết rồi, đi đi.”

“Vâng. Tạm biệt.”

Chu Thư Dập dắt Đệ Đệ, bước từng bước đi, cuối cùng biến mất phía sau cánh cửa nặng nề.

Máy bay từ từ cất cánh, trượt một khoảng rồi mới bay lên bầu trời. Ánh mắt Úc Sương dõi theo con chim khổng lồ bằng sắt màu bạc kia, mãi đến khi nó biến mất thì mới thu hồi tầm mắt.

Sân bay gió lớn, Chu Mộ Dư ôm Úc Sương vào trong lòng, thấp giọng nói: “Trở về thôi.”

Úc Sương thu hồi ánh mắt, cụp mắt gật gật đầu: “Ừm.”

Cảm xúc khi chia tay luôn luôn khó chịu. Từ sân bay về nhà, dọc đường đi Úc Sương buồn bực không vui, ngay cả nhìn thấy Muội Muội cũng không thể làm cho cậu vui vẻ hơn.

Trong lòng Chu Mộ Dư bất đắc dĩ, cùng Úc Sương xem mấy chương trình tạp kỹ, sau đó đi tắm rửa với cậu, vẫn coi như không có gì chọc cậu vui vẻ, cuối cùng cũng dỗ cho cậu cười lên được.

Úc Sương đúng là nên kết thêm nhiều bạn hơn, Chu Mộ Dư nghĩ, chỉ có tuổi này mới còn có cơ hội có được những người bạn thật lòng, sau này bước vào xã hội sẽ rất khó gặp được người có tâm tư đơn thuần.

“Đúng rồi,” Úc Sương nghĩ đến cái gì, hỏi: “Đầu tháng sau em cũng khai giảng sao?”

Chuyện đi học do một tay Chu Mộ Dư xử lý. Ngoại trừ lựa chọn chuyên ngành, những cái khác Úc Sương không cần phải bận tâm, thế nên cậu cũng không biết bao giờ sẽ khai giảng.

“Mùng 1 tháng sau, tôi đi với em.” Chu Mộ Dư nói.

“Em có cần ở lại trường không… Có thể về nhà không?”

Biểu cảm của Úc Sương toát ra sự lo lắng, trong lòng Chu Mộ Dư hơi buồn cười, cố ý nói: “Nghe nói là không được đâu.”

“A,” Úc Sương hơi há miệng, muốn nói cái gì đó, nói đến bên miệng lại biến thành nỗi mất mát: “Ò…”

“Không phải em muốn thử nghiệm cuộc sống đại học sao. Ở cùng với các bạn, chắc chắn sẽ dễ dàng kết thêm bạn mới.”

“Nhưng…” Úc Sương bắt đầu mếu máo, rúc đầu vào lồng ngực Chu Mộ Dư, ôm chặt lấy thắt lưng gã: “Nhưng em cũng muốn ở cạnh chú nữa.”

Đã lâu không được hưởng thụ cảm giác được làm nũng như vậy, Chu Mộ Dư vui vẻ thoải mái, trên mặt lại làm bộ như bình tĩnh, nói: “Đợi đến khi nghỉ đông là có thể về nhà rồi. Em yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Muội Muội giúp em, nuôi cho nó trắng trắng tròn tròn.”

Úc Sương không nói tiếp, chỉ là càng nắm lấy áo của Chu Mộ Dư chặt hơn.

Chu Mộ Dư biết rõ nhưng vẫn cố hỏi: “Sao vậy?”

Úc Sương lắc đầu.

Hơi thở của người trong lồng ngực ấm áp mềm mại như lông chim, nhẹ hàng lướt qua bả vai Chu Mộ Dư. Trái tim Chu Mộ Dư như tê dại, trong lòng nổi lên gợn sóng.

“Cục cưng.”

“Ưm.”

“Lừa em thôi.”

Cuối cùng Chu Mộ Dư vẫn có chút lương tâm, trước khi Úc Sương càng thêm rối rắm với mất mát thì gã vẫn nói thật với cậu: “Tôi có đăng ký ký túc xá ở trường cho em, nhưng em cũng có thể về nhà bất cứ lúc nào, không cần chờ đến ngày nghỉ.”

Úc Sương ngẩng đầu, nửa tin nửa ngờ mở to mắt: “Thật sao?”

“Thật. Đại học cũng không phải ngục giam. Nhưng cục cưng, em còn chưa bắt đầu đi học mà sao đã nghĩ tới chuyện về nhà rồi?”

“Em,” Úc Sương không trả lời lại được, mặt nóng lên, lại vùi mặt vào trong lồng ngực Chu Mộ Dư.

“Tôi cũng không nỡ xa em.” Chu Mộ Dư ôm lấy Úc Sương, thở dài nói: “Em không ở nhà, tôi lại phải phòng không gối chiếc.”

“Từ này không phải dùng như thế…

“Sao lại không phải, em nói xem em có được coi như chồng của tôi không?”

“Em…”

“Như vậy mới công bằng, trước kia em ở nhà chờ tôi về, sau này tôi ở nhà chờ em về.”

Công bằng ở đâu…

Úc Sương cảm thấy Chu Mộ Dư lại đang nói hưu nói vượn, nhưng cậu không giỏi nói, mà có nói cũng không lại gã được.

Úc Sương chưa thấy bộ dáng đổi trắng thay đen ở bên ngoài của Chu Mộ Dư, nếu không sẽ hiểu rõ Chu Mộ Dư dỗ dành cậu có thể nói là hạ bút thành văn.

Trước kia Chu Mộ Dư không muốn đặt tâm tư lên người tình nhân, hiện tại hai người sống chung với nhau, đương nhiên Chu Mộ Dư cam tâm tình nguyện dỗ bé vợ khó khăn lắm mới giành được về của mình.

Vì thế gã thậm chí không ngại học hỏi kẻ dưới, đi học hỏi những đôi vợ chồng nổi tiếng ngọt ngào, những cái khác không học được, cũng học được cách nói chuyện hơn, chứ không còn nhàm chán như trước nữa.

Úc Sương vô thức nhận ra, hỏi: “Có phải chú đang dỗ em không?”

Chu Mộ Dư hơi sửng sốt, phụt cười: “Nào có người lại hỏi như em chứ.”

“Vậy phải hỏi thế nào…”

“Em phải hỏi là, chồng ơi, có phải chồng rất yêu em không? Sau đó tôi trả lời, đúng vậy cục cưng, tôi rất yêu em.”

Giọng của Chu Mộ Dư trầm xuống, nói xong lại nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi Úc Sương một cái. Lông mi Úc Sương run lên, giống như một con mèo đột nhiên được vuốt ve nên vô thức rụt người lại, mở to đôi mắt vô tội nhìn, kinh ngạc nhìn Chu Mộ Dư.

Bị ánh mắt như vậy nhìn chăm chú, Chu Mộ Dư không thể thờ ơ. Gã nâng cằm Úc Sương lên, nhẹ nhàng hôn xuống.

Nụ hôn này vừa dịu dàng vừa trân trọng, Úc Sương nhắm mắt lại, ngẩng đầu lên chủ động dâng lên môi thơm.

“Lâu rồi em không gọi tôi là chồng.” Chu Mộ Dư nói, giọng điệu mang theo chút oán trách khó nhận ra.

Trái tim Úc Sương mềm nhũn, nhỏ giọng nói: “Chồng ạ.”

Chu Mộ Dư nói Úc Sương rất dễ dỗ, thật ra bản thân gã cũng rất dễ dỗ, chỉ cần một cái xưng hô đã khiến gã mừng thầm rất lâu.

Úc Sương đã sớm phát hiện điểm này, chủ động vươn lên hôn lên cằm của Chu Mộ Dư, lại gọi thêm một lần: “Chồng ơi.”

“Nghe thấy rồi.” Chu Mộ Dư vui mừng lại bất đắc dĩ: “Lần sau đừng để tôi nhắc thì sẽ tốt hơn.

Úc Sương dịu dàng nghe lời: “Em biết rồi chồng.”

Ngoài cửa sổ đổ cơn mưa, những hạt mưa nhỏ như bụi xẹt qua bầu trời đêm, phát ra tiếng vang rì rào. Lần đầu tiên Úc Sương với Chu Mộ Dư gặp nhau cũng là lúc sau cơn mưa. Hôm đó tầng mây rất thấp, cái mát cuối hạ đầu thu như có sinh mệnh chui vào lỗ chân lông. Trong đám người đen kịt, Úc Sương bắt được một ánh mắt đang hướng về mình.

Chu Mộ Dư khi đó, cao ngạo, lạnh lùng, quyền thế. Còn hiện tại…

Úc Sương cụp mắt, nhớ tới một chuyện khác nữa.

“Sắp tới ngày giỗ của chú Đàm rồi.” Giọng cậu rất nhẹ: “Em có thể đi thăm chú ấy không?”

Đàm Luật Minh…

Hơi thở của Chu Mộ Dư như ngừng lại, suýt chút nữa đã quên mất một trở ngại khác giữa gã với Úc Sương.

Cuối cùng vẫn phải đối mặt.

Trước kia gã chưa từng nghĩ tới, có một ngày mình phải tranh đoạt vị trí ở trong lòng vợ mình với một người đã chết.

Chu Mộ Dư cố gắng để giọng điệu mình bình tĩnh nhất có thể, hỏi: “Cần tôi đi cùng em không?”

Úc Sương ngẩng đầu, không chắc chắn hỏi: “Có thể sao?”

“Đương nhiên.” Chu Mộ Dư lộ ra một nụ cười thản nhiên: “Em muốn đi đâu, tôi đều sẽ đi cùng em.”