Một đêm không ngủ không chỉ có Nghiêm Phóng.
Chu Mộ Dư xem đi xem lại cả trăm lần đoạn video ngắn kia. Trong video đó Nghiêm Phóng gọi Úc Sương là bé cưng, Úc Sương cũng tự nhiên đáp lại, không có chút nào là không hài lòng cả.
Nhưng đó là bé cưng của gã…
Chu Mộ Dư nhớ tới buổi tối ngày hôm đó, trước mặt Úc Sương gã gọi Sầm Vãn là “cục cưng”, khi đó Úc Sương đã nghĩ gì…
Có thể là buồn bã, cũng có thể là thất vọng. Gã không phải là lựa chọn duy nhất của Úc Sương. Gã khiến cậu nản lòng nên đương nhiên cậu có thể đi tìm người khác.
Mãi cho đến tận rạng sáng, Chu Mộ Dư mới nhớ tới gọi người đi thăm dò địa chỉ ip của video này.
Dù có như thế nào, gã vẫn muốn đích thân xin lỗi với Úc Sương.
Không khí buổi sáng sớm có cảm giác mát nhè nhẹ. Đã đến giờ này rồi, Nghiêm Phóng dứt khoát không ngủ nữa, đi ra ngoài mua bữa sáng cho mình với Úc Sương.
Khi trở về Úc Sương đã tỉnh dậy. Ngủ dậy sau một giấc, nhìn cậu vẫn rất yếu ớt, sắc mặt tái nhợt, hốc mắt phiếm hồng, ôm con gấu bông tựa người vào đầu giường ngẩn người.
Nghiêm Phóng không hiểu con gấu kia cũng chỉ là một món đồ chơi, vì sao Úc Sương lại coi nó như bảo bối, còn có cả con mèo kia nữa, cũng vô cùng vướng víu.
Hắn đi vào, gõ cửa một cái: “Dậy rồi sao? Mua bữa sáng cho cậu rồi đây.”
Úc Sương ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Nghiêm Phóng vài giây, lại cụp mắt xuống nói: “Cảm ơn.”
“Khá hơn chút chưa?
“Ừm.”
Tối hôm qua Úc Sương mơ thấy Chu Mộ Dư, mặc dù sau khi tỉnh dậy đã quên hầu hết nội dung của giấc mơ, nhưng sự dịu dàng và ỷ lại trong giấc mơ cũng là những sự tồn tại chân thật.
Lần nào cũng vậy, khi cậu bắt đầu quen bầu bạn với một ai, chắc chắn sẽ xảy ra một chuyện gì đó, đánh nát cuộc sống bình yên của cậu.
Nghiêm Phóng đặt bữa sáng lên trên bàn trà, nói: “Sớm biết cậu không thể ăn cay thì hôm qua tôi đã không đưa cậu đi ăn mấy thứ kia rồi.”
“Tôi…”
Úc Sương muốn nói bản thân cũng không có yếu ớt như vậy, chỉ là vừa tới nơi này không quen khí hậu nên mới yếu ớt vậy thôi.
Lời đến bên miệng, cậu nghĩ nghĩ, lại sửa lại hỏi: “Hôm nay chúng ta còn đi không?”
Nghiêm Phóng khẽ nhíu mày, bất đắc dĩ nói: “Cậu đã thành ra thế này rồi, vẫn nên nghỉ ngơi thêm một ngày trước đã.”
Úc Sương không nói gì, một lát sau, hỏi: “Có phải anh lo lắng Chu Mộ Dư tìm thấy chúng ta, cho nên mới định hôm nay xuất phát không?”
Nghiêm Phóng sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ tới Úc Sương lại thông minh như vậy.
“Tôi không sao, đã hết đau rồi, hôm nay có thể đi.” Úc Sương nói.
Nghiêm Phóng có chút do dự: “Nghỉ ngơi khỏe lại rồi đi cũng không muộn, anh ta cũng không dễ dàng tìm ra như vậy đâu.
Úc Sương lắc đầu: “Thật sự không sao.”
Thà chịu khổ trên đường đi chứ cậu không muốn gặp Chu Mộ Dư nhanh như vậy.
Im lặng hồi lâu, cuối cùng Nghiêm Phóng cũng thỏa hiệp: “Được rồi, cậu ăn sáng trước đi.”
“Ừm.”
Úc Sương nghĩ, nếu Chu Mộ Dư không khiến cậu rối loạn tâm trí thì thật ra đây cũng là một chuyến du lịch không tệ.
Phong cảnh đẹp, đồ ăn ngon, còn có mèo ở bên cạnh. Điều không hoàn mỹ duy nhất chính là Nghiêm Phóng thường xuyên khiến người ta chán ghét, nhưng đổi sang một góc độ khác để nghĩ, hắn cũng được coi như một tài xế và vệ sĩ rất có trách nhiệm.
Ăn sáng xong, Úc Sương thu dọn hành lý, cho mèo vào balo, xách cùng lên xe.
Hôm nay Nghiêm Phóng đổi sang một chiếc xe G lớn có thể trèo đèo lội suối, phía sau rộng rãi đủ để Úc Sương có thể thả mèo ra chơi cùng.
Muội Muội rất ngoan cũng rất hiểu chuyện, biết chủ nhân của mình không thoải mái luôn luôn ghé vào trong lòng Úc Sương, dùng cơ thể bé nhỏ của mình để sưởi ấm bụng Úc Sương. Úc Sương ôm mèo, không thể không nhớ tới Đệ Đệ với Chu Thư Dập, vốn dĩ cậu đang chờ Chu Thư Dập đi thì sẽ tới sân bay tiễn bọn họ, nhưng hiện tại có vẻ phải thất hứa rồi.
Chuyến đi này không ngắn, buổi sáng xuất phát, giữa trưa dừng lại ở một nhà hàng nổi tiếng ở thành phố du lịch để ăn cơm nghỉ ngơi, buổi chiều tiếp tục hành trình, tới tận chạng vạng tối mới tới nơi.
Phong cảnh dọc theo đường đi rất đẹp, cánh đồng màu xanh biếc, ruộng mênh mông vô bờ, núi non liên miên không dứt, những hồ nước trải dài trong suốt, nhìn giống như đang rơi vào một bức tranh với những màu sắc tươi đẹp khiến cho tâm trạng người ta trở nên trống trải, cũng vô thức quên đi mớ hỗn độn phiền não trước đó.
Thậm chí ngay cả dạ dày Úc Sương cũng bớt khó chịu hơn.
Cậu chưa từng nhìn thấy phong cảnh như thế này, một người một mèo ghé vào cửa sổ, tò mò nhìn ra xa cảnh sắc chưa từng thấy qua này. Trong nháy mắt nào đó Úc Sương cảm thấy mình giống như mơ hồ chạm tới được tự do, giống như con chim bị nhốt trong lồng lần đầu tiên được đụng vào trời xanh.
Khi Úc Sương với Nghiêm Phóng tới Lệ Thành, Chu Mộ Dư cũng tới Xuân Thành.
Trên đường đi ông cụ Nghiêm có gọi điện thoại cho gã, nói có thể Nghiêm Phóng ở Xuân Thành, cũng nói địa chỉ cho gã.
Cuộc điện thoại này tới không sớm không muộn, cố tình đến vào thời điểm gã sắp tìm được người, trong lòng Chu Mộ Dư không chút gợn sóng, vẫn lễ phép nói cảm ơn với ba Nghiêm.
Lúc tới nơi đã là đêm khuya của ngày hôm đó, tiểu viện trống trơn vắng tanh, người đi trà lạnh, Chu Mộ Dư đứng ở ngoài cửa lớn, im lặng đứng lặng người hồi lâu. Lần này gã chỉ tới một mình, những cánh tay đắc lực của gã đều đã được gã phái đi tìm người, trợ lý đắc lực nhất cũng ở Ninh Thành, xử lý tin tức bốn phương tám hướng do gã gây ra. Chu Mộ Dư không sợ mất mặt, vì tìm Úc Sương, nhân lực có thể dùng đều đã dùng tới, hiện tại cả Ninh Thành cũng đều biết, vị kia nhà họ Chu bị mất vợ.
Đêm đã khuya, không biết trời đã bắt đầu có mưa nhỏ từ khi nào. Hạt mưa lạnh lẽo rơi xuống quần áo hơi mỏng của Chu Mộ Dư, gã thất thần nhìn bầu trời đêm tối đen. Ngày thứ năm hay là ngày thứ sáu, gã nhớ không rõ, nếu tính cả lúc trước đi công tác một cái tuần, đã hơn mười ngày gã không gặp Úc Sương. Đang nghĩ, Chu Mộ Dư lấy điện thoại ra, như thói quen hằng ngày nhắn một tin cho Úc Sương. Đợi thật lâu, vẫn không hề trả lời như gã đã dự đoán trước.
“Sương Sương,” Chu Mộ Dư cụp mắt: “Để ý tôi đi…”
Quay về khách sạn, Chu Mộ Dư vô hồn tắm rửa rồi nằm trên giường, rơi vào một sự mờ mịt không có đường ra.
Ngẩn người đến tận đêm khuya, chuông điện thoại đột nhiên vang lên. Tiếng chuông chói tai phá vỡ màn đêm yên tĩnh khiến trái tim Chu Mộ Dư nhảy lên một cái.
“Chú hai!” Gã nghe điện thoại, trong điện thoại truyền tới giọng nói lo lắng của Chu Thư Dập: “Chú tìm được Úc Sương chưa?”
Chu Mộ Dư ngẩn người, khàn giọng nói: “Vẫn chưa.”
“Cháu gửi video này cho chú, chú nhìn xem có phải Úc Sương không!”
Điện thoại ting một tiếng, Chu Mộ Dư mở khung tò chuyện ra, Chu Thư Dập gửi tới một video ngắn hơn mười giây. Trong video đầu tiên là hình ảnh một con mèo màu trắng thò đầu ra khỏi balo nắm nhìn xung quanh, sau đó là tiếng nói chuyện của một nữ sinh quay video với bạn mình: “Oa, nó giống tiểu tinh linh quá à.”
Hình ảnh chuyển đi, xuất hiện bóng dáng của chủ nhân chú mèo cùng với khung cảnh trời xanh mây trắng. Chỉ cần liếc mắt một cái, Chu Mộ Dư liền nhận ra đó là Úc Sương.
Chu Thư Dập lại gửi tin nhắn tới: Bạn cháu lướt thấy nên gửi cho cháu, nói là rất giống con mèo trước kia cháu đăng trên vòng bạn bè. Cháu đi hỏi chủ tài khoản này, cô ấy nói hôm nay gặp con mèo này ở bên ngoài, chủ nhân của nó là một nam sinh khoảng hai mươi tuổi, da rất trắng, nhìn rất giống người nổi tiếng. Chắc là Úc Sương rồi!
Chu Mộ Dư không phát hiện đầu ngón tay mình đang run run, gã hít sâu một hơi đánh chữ hỏi lại: Hỏi địa điểm chưa?
Chu Thư Dập: Hỏi rồi! Cháu gửi cho chú.
Giờ phút này Chu Mộ Dư thấy vô cùng may mắn vì Muội Muội cũng được coi là một giống mèo khá hiếm trong nước, cũng may Úc Sương mềm lòng, đi đâu cũng không quên mang theo con mèo của mình.
Chu Thư Dập gửi địa chỉ đến, là một thành phố cách Xuân Thành hơn ba trăm cây số, thời gian quay có lẽ là hai giờ chiều hôm nay.
Chu Mộ Dư không chút do dự đứng dậy thay quần áo xuống lầu, dù đó là Úc Sương chỉ đi qua hay là đi chơi, gã cũng phải đến xem xem.
Khi Chu Mộ Dư xuất phát thì cũng đã rạng sáng, lúc tới nơi trời cũng đã sáng hẳn. Gã dặn dò trợ lý nghĩ cách lấy được tất cả những hình ảnh theo dõi của các camera gần đây, dù cho có mò kim đáy biển cũng phải tìm cho ra được Úc Sương. Thế là Chu Mộ Dư lái xe một đêm, cấp dưới của gã cũng bận rộn một đêm, cuối cùng thật sự tìm được Úc Sương với Nghiêm Phóng trong biển người mờ mịt, còn tìm được chiếc xe Nghiêm Phóng lái.
Chu Mộ Dư lại vồ hụt, Úc Sương chỉ ăn cơm ở đây một lát, cơm xong đi dạo một lát, sau đó cũng rời đi với Nghiêm Phóng.
Chu Mộ Dư ngồi ở ghế lái, bật xem ảnh chụp trợ lý đưa tới. Hầu như camera công cộng đều không nhìn rõ, nhưng dù vậy Úc Sương vẫn rất xinh đẹp, giống như một bông hoa tỏa sáng dưới gốc cây, vô cùng xinh đẹp và sinh động.
Còn người đàn ông bên cạnh cậu, ánh mắt lúc nào cũng nhìn vào cậu giống như một kỵ sĩ trung thành, bảo vệ hoàng tử nhỏ của lòng mình.
Chu Mộ Dư lại có một chút hâm mộ.
Lúc trời hửng sáng, Chu Thư Dập lại gọi điện thoại tới.
“Alo? Chú hai, thế nào rồi?”
“Vẫn chưa tìm được. Em ấy không ở đây.”
Trong điện thoại im lặng một lát, Chu Thư Dập thật cẩn thận nói: “Nghe giọng chú có vẻ rất mệt… Hay là chú cứ nghỉ ngơi trước đi? Úc Sương ở cùng với Nghiêm Phóng chắc sẽ không có chuyện gì đâu. Đừng đến lúc đó người vẫn chưa tìm được thì đã khiến bản thân sụp đổ.”
Chu Mộ Dư cúi đầu day trán, trả lời cho có lệ một tiếng: “Được rồi.”
Tắt điện thoại, Chu Mộ Dư nhìn ra ngoài từ trong cửa kính xe. Mặt trời ở cuối đường đã dần dâng cao, ánh bình minh nhuốm hồng chân trời, đẹp tới nỗi khiến người ta phải nín thở.
Cảnh đẹp như vậy, vốn dĩ phải nên ngắm cùng Úc Sương. Chu Mộ Dư nhớ lời hứa bản thân chậm chạp chưa hoàn thành, nói muốn dẫn Úc Sương đi nghỉ phép nhưng vẫn trì hoãn, ngoài miệng Úc Sương không nói tới nhưng chắc trong lòng cậu rất thất vọng về gã.
Nhưng giờ phút này Úc Sương còn đang ngủ ở trong chiếc giường lớn ở khách sạn.
Cậu cũng muốn xem mặt trời mọc, nhưng ngày hôm qua đi đường cả một ngày, thật sự rất mệt mỏi.
Chuyến đi hai người chỉ có điểm này là tốt, muốn xuất phát lúc nào thì xuất phát, muốn nghỉ ngơi lúc nào thì cứ nghỉ ngơi, hơn nữa tính cách Nghiêm Phóng cũng rất tùy hứng, không có chuyện có sẵn “kế hoạch”.
Úc Sương ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao, sau đó thức dậy bình tĩnh ăn sáng, tắm rửa thay quần áo. Từ cửa sổ sát đất ở khách sạn có thể nhìn thấy được dãy núi triền miên, nhưng mùa này không có tuyết, trên núi chỉ có một màu xanh biếc.
Nghiêm Phóng cũng mới nhớ ra chuyện này khi rời khỏi Xuân Thành ngày hôm qua, trên đường đi có hơi áy náy với Úc Sương vì có thể sẽ không nhìn thấy núi tuyết. Úc Sương thật sự không quá để ý, với cậu mà nói chỉ cần đi ra ngoài chơi, như thế nào cũng đều được.
Hôm nay trước khi đi, trong lòng Úc Sương luôn luôn có một cảm giác là lạ.
Không thể nói rõ là cảm giác gì, giống như một dự cảm, lại giống như một sự dẫn dắt, giống như hai cục nam châm trái dấu, dù ở khoảng cách rất xa nhau nhưng bắt đầu có dao động.
Úc Sương cho rằng đây là phản ứng cao nguyên.
Nhưng thật ra độ cao của nơi này cũng không quá cao so với mặt nước biển, sau khi Úc Sương tới cũng không có gì là không khỏe, Muội Muội cũng vui vẻ, còn vui vẻ hơn cả lúc ở nhà.
Úc Sương mặc đồ mới vào cho Muội Muội, đeo chiếc vòng cổ nhỏ xinh, ăn mặc rất xinh đẹp, chuẩn bị đưa nó đi đến khu chụp ảnh.
Trước khi đi Úc Sương nghĩ đến cái gì, chạy về khách sạn nhờ lễ tân thay cát mèo giúp cậu. Nghiêm Phóng đi theo phía sau Úc Sương, bất đắc dĩ cười nói: “Sao tôi cảm thấy cậu còn để tâm con mèo này hơn cả Chu Mộ Dư vậy?”
“Mèo là của tôi.” Úc Sương nói.
Ý trên mặt chữ, Chu Mộ Dư không phải của cậu..
Ý cười của Nghiêm Phóng càng sâu: “Xem ra dẫn mèo theo là đúng. Nếu không Chu Mộ Dư lấy nó uy hiếp, cậu nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe theo thôi.” Nói xong hắn thuận tay ôm lấy bả vai Úc Sương: “Đi thôi, đi sớm về sớm, buổi tối đưa cậu đi ăn ngon.”