Buổi sáng ngày hôm sau, Úc Sương có hẹn trước kiểm tra sức khoẻ định kỳ. Cậu ăn mặc gọn gàng đi xuống lầu, phát hiện tài xế lái xe đến đón mình không phải tài xế thường ngày.
Cậu nghi ngờ nhìn Chu Mộ Dư đang ngồi ở sô pha. Cảm nhận được ánh mắt của cậu, Chu Mộ Dư ngẩng đầu lên, giống như biết cậu muốn hỏi cái gì, nhẹ nhàng bình thản nói: “Đổi tài xế khác cho em rồi. Người làm không tốt công việc của mình, không thích hợp tiếp tục ở cạnh em.”
“Nhưng,” Úc Sương muốn nói cái gì đó, nhưng nhìn nhìn bộ dáng của Chu Mộ Dư, chuyện này có vẻ không còn đường cứu vãn nữa rồi, “Ồ… Em biết rồi.”
Sao đó cậu lại nghĩ tới cái gì đó: “Vậy, Mạnh Tử Hàm thì sao?”
“Sẽ có người xử lý.”
Úc Sương vô cùng căng thẳng: “Xử lý như thế nào?”
“Cậu ta làm xằng làm bậy, nên nhớ lâu một chút. Dù sao cũng không thể để em bị bắt nạt như thế được.”
Giọng điệu của Chu Mộ Dư bình tĩnh giống như đang nói tối nay ăn gì. Nói xong, giống như sợ dọa đến Úc Sương, gã thay đổi thành giọng điệu an ủi: “Đừng lo lắng, tôi không phải xã hội đen. Mau đi đi, tôi cũng chuẩn bị đến công ty.”
“Ồ, ” Úc Sương bán tín bán nghi, cũng không hỏi nhiều nữa: “Em biết rồi.”
Mỗi nửa năm Úc Sương sẽ kiểm tra sức khoẻ một lần, là thói quen khi còn sống với Đàm Luật Minh. Bệnh viện kiểm tra sức khỏe cũng là bệnh viện của nhà họ Đàm, trước đây mỗi lần đều là Đàm Luật Minh tự mình đưa Úc Sương tới.
Sự yêu chiều của Đàm Luật Minh đối với Úc Sương đã vượt xa quan hệ bình thường giữa kim chủ với tình nhân, cái gì tốt nhất cũng dành cho Úc Sương. Mặc dù hiện tại Đàm Luật Minh đã mất, nhưng bệnh viện cũng không làm khó Úc Sương.
Làm xong mấy quy trình kiểm tra bình thường, Úc Sương ngồi nghỉ ở phòng chờ đợi, nhàm chán cầm điện thoại lướt thấy một tin tức giải trí, nói một siêu mẫu nào đó mới về nước, hẹn hò với vị hôn phu thần bí nào đó.
Úc Sương có chút ấn tượng với cô siêu mẫu kia, nghe nói xuất thân giàu có, là công chúa thực sự trong giới thời trang. Người đàn ông trong bức ảnh mặc dù không lộ mặt nhưng dáng người với cách ăn mặc khá quen mắt, nhìn kỹ hình như là Chu Mộ Dư.
Cậu lại đọc bình luận miêu tả kỹ hơn, “nhân vật lớn trong giới tài chính, nhà giàu có, CEO tập đoàn XXX…”, một đống tin tức liên quan, tám chín phần mười là đúng rồi.
——thì ra tối hôm qua trước khi về nhà, Chu Mộ Dư có hẹn với bạn gái.
Tính tò mò của Úc Sương cũng có hạn, nhìn vài lần liền lướt đi ngay. Chu Mộ Dư có bạn trai hoặc bạn gái cũng không kỳ lạ, dù sao Đàm Luật Minh cũng có cả vợ đó thôi.
Nói cái gì đến cái đó, làm kiểm tra xong Úc Sương đi ra bệnh viện, vừa hay đối diện với vợ của Đàm Luật Minh đang bước xuống xe.
“Bà Đàm…?” Úc Sương dừng chân lại, có chút không chắc chắn lắm mở miệng chào hỏi.
Vợ của Đàm Luật Minh cũng nhìn thấy cậu, nhíu mày lại, hỏi: “Cậu ở đây làm gì?”
“Tôi đến kiểm tra sức khoẻ. Còn bà?”
“Tới thăm người bệnh.”
Một thời gian không gặp, vợ của Đàm Luật Minh dường như không còn quá phẫn nộ khi nhìn thấy Úc Sương nữa. Bà ta đi tới, nhìn trên nhìn dưới đánh giá cậu, nửa cười nửa không nói: “Sắc mặt không tồi, xem ra Chu Mộ Dư không để cậu chịu thiệt thòi.”
Úc Sương sửng sốt một chút, nhớ lại ngày đó cậu được Chu Mộ Dư mang đi, hẳn là đã đến xin sự đồng ý của bà Đàm.
“Có thể câu được Chu Mộ Dư, cũng coi như cậu có chút bản lĩnh.” Bà Đàm lại chế nhạo một câu, lấy một thứ gì đó dày cộp từ trong túi đưa cho Úc Sương nói: “Tìm được từ trong số di vật của Đàm Luật Minh, vốn dĩ hôm nay định sai người đến đưa cho cậu.”
Úc Sương nhận lấy, mở ra nhìn thoáng qua, là một quyển album.
“Cảm ơn.” Cậu nói.
“Không cần khách khí.” Bà Đàm nhìn cậu, không rõ cảm xúc gì, chỉ nhếch môi: “Đàm Luật Minh vô cùng thích cậu.”
Ngồi vào trong xe, trên đường đi về nhà, Úc Sương vẫn nghĩ tới những lời này.
——”Đàm Luật Minh vô cùng thích cậu.”
Cậu đương nhiên biết Đàm Luật Minh rất thích mình, nhưng nghe giọng điệu của bà Đàm khiến Úc Sương cảm thấy từ “thích” từ miệng bà hình như không giống từ ‘thích” cậu vốn nghĩ.
Ngoại trừ thích bạn giường hay là một món đồ chơi, còn có thể là nghĩa khác sao…
Úc Sương không rõ lắm, mở cuốn album ra, bên trong rất bình thường, không có giấu chi phiếu hay gì cả, mỗi một trang đều là ảnh chụp của cậu, có mấy cái là chụp lúc Úc Sương có biết, còn mấy cái là chụp lén.
Cậu đang ngồi trên xích đu ở sau vườn, mỉm cười lộ ra tính trẻ con; cậu nằm ngủ trưa trên sô pha, mí mắt bị mặt trời chiếu vào nên hơi phiếm hồng; cậu đang nhón chân với lấy cuốn sách trên kệ, quay đầu gọi Đàm Luật Minh tới giúp; còn có khi cậu quấn chiếc khăn thật dày quanh cổ ngồi nghịch tuyết, ném một quả cầu tuyết sang chỗ Đàm Luật Minh… Tất cả những thời khắc đó, Đàm Luật Minh đều dùng máy ảnh ghi hết lại.
Thật kỳ diệu, xuyên qua từng bức ảnh này, Úc Sương có thể cảm giác được ánh mắt nhìn chăm chú mình lúc ấy dịu dàng như thế nào.
Không thể nói rõ trong lòng cậu đang có cảm xúc gì, có một chút cảm động, cũng có một chút hoang mang bối rối. Úc Sương đóng cuốn album lại, hít sâu một hơi rồi nhắm mắt lại dựa vào ghế.
Nếu Đàm Luật Minh còn sống…
Bỏ đi. Úc Sương lắc đầu, giả thiết như vậy không có ý nghĩa.
Bởi vì phải kiểm tra sức khoẻ, buổi sáng Úc Sương không có ăn cơm, về đến nhà có hơi đói. Chu Mộ Dư không ở nhà, cậu liền tự mình vào bếp nấu cơm trưa.
Đã lâu rồi chưa xuống bếp, Úc Sương làm chậm rãi và cẩn thận, rửa rau củ, vo gạo… Cậu cũng không thấy mấy việc này phiền phức, ngược lại thích làm như này như một cách để bản thân nghỉ ngơi.
Lúc hơn mười tuổi, Úc Sương chỉ mong tương lai mình trở thành một người bình thường, tìm một bạn đời ổn định, kinh doanh một cửa hàng nhỏ. Cuộc sống hiện tại không hề tệ so với tượng tượng của Úc Sương, điều khác biệt duy nhất là cậu không cần lo lắng về công việc hay gia đình, chỉ cần không buồn không lo vì đã có người nuôi dưỡng, an tâm ở nhà làm một con chim hoàng yến xinh đẹp.
Thỉnh thoảng cũng có phiền não, ví dụ như không hiểu sao lại mập lên hai ký, ví dụ như có ngày ngủ không đủ giấc nên có quầng thâm mắt, ví dụ như đêm hôm trước quá miệt mài nên eo và chân bị đau nhức, hoặc như hôm nay Úc Sương đi kiểm tra sức khoẻ, lúc đi bộ cũng thấy chân hơi hơi đau, khiến cậu không thể không nhớ tới chuyện hoang đường tối qua, cả ngày đều không yên lòng.
Trừ mấy cái đó ra, cuộc sống không có gì không như ý cả.
Úc Sương nấu một nồi súp sườn ngô, trong lúc chờ thì mở sách ra ngồi ở phòng khách.
Hương thơm từ phòng bếp bay ra, ngoài cửa sổ là mấy cây cao to lá vàng rủ xuống. Tiếng nhạc piano êm dịu phát ra, ánh mặt trời chiếu vào làm cả căn phòng được bao phủ bằng một thứ ánh sáng dịu nhẹ.
Không ai quấy rầy sự yên tĩnh này, tất cả đều rất thoải mái vừa vặn.
Úc Sương đặt cuốn album kia ở đầu giường, cơm nước xong lúc ngủ trưa lại mở ra xem lần nữa, sau đó Úc Sương ngủ một giấc thật dài, khi tỉnh lại thì sắc trời dần dần về chiều, chẳng mấy đã là hoàng hôn.
Có đèn xe chiếu vào, Úc Sương nhìn ra phía ngoài cửa sổ, Chu Mộ Dư đã về.
Cậu đi dép lê đi xuống lầu, vừa ngủ dậy nên vẫn chưa tỉnh táo lắm. Thấy Chu Mộ Dư tiến vào, Úc Sương bước chân đi qua, hai tay ôm lấy eo Chu Mộ Dư, rúc vào trong lồng ngực gã: “Tiên sinh, ngài về rồi.”
Giọng cậu mềm mại, vẫn còn mang theo chút giọng mũi, Chu Mộ Dư nâng tay xoa đầu cậu hỏi: “Mới vừa tỉnh sao?”
“Ừm…” Úc Sương ngẩng đầu, hỏi: “Hôm nay có mang hoa về cho em không?”
Chu Mộ Dư khựng lại, vài giây sau mới hơi áy náy mở miệng: “Tôi quên rồi.”
Hôm nay công ty bận rộn, Chu Mộ Dư đã sớm vứt chuyện mua hoa ra sau đầu, hoặc là nói gã căn bản không để ý tới một lời nói thuận miệng hôm qua. Một bó hoa mà thôi, trước kia chưa từng có người nghiêm túc đòi hỏi một bó hoa từ gã.
Ánh mắt Úc Sương hơi tối đi, sau một lúc lâu mới cúi đầu nhỏ giọng nói: “Không sao, không có cũng không sao cả.”
Cậu buông Chu Mộ Dư ra, sau đó lại đẩy nhẹ gã ra: “Em cởi áo khoác giúp ngài.”
“Úc Sương.” Chu Mộ Dư cầm lấy cánh tay cậu, ngăn lại động tác của cậu.
Úc Sương ngẩng đầu, bắt gặp một ánh mắt sâu thẳm, “Hiện tại đưa em đi mua.”
Chu Mộ Dư rất ít khi có cảm giác áy náy. Đừng nói quên một bó buộc hoa, dù có làm chuyện gì làm người khác bị thương, gã cũng không hề để tâm.
Nhưng Úc Sương đứng ở trước mặt gã, hơi rũ mắt xuống, mang theo chút buồn ngủ và chút thất vọng chưa kịp giấu đi, giả bộ nói không sao khiến cho Chu Mộ Dư bỗng nhiên mềm lòng.
Gã quả thật không nên quên bó hoa này. Hôm qua Úc Sương bị ức hiếp, đến tối lại bị gã giày vò lâu như vậy, nếu như hôm nay gã dặn dò trợ lý một câu mua hoa, hiện tại cũng không tay không về nhà, khiến cho cậu nhóc ở nhà phải buồn.
“Xin lỗi.” Chu Mộ Dư ấn Úc Sương vào lòng mình, khó được một lần chủ động xin lỗi: “Đi thôi, đưa em đi mua hoa.”
“Thật sao?” Úc Sương nháy mắt nhìn, cẩn thận hỏi.
“Thật.”
Ánh sáng trong mắt Úc một lần nữa sáng lên, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt: “Em đi thay quần áo, nhanh lắm.”
Nói xong cậu chạy chậm lên lầu, tiếng dép lê dẫm lên bậc thang phát ra những tiếng lạch bạch vui vẻ, Chu Mộ Dư ở phía sau bất đắc dĩ lắc lắc đầu: “Chậm một chút.”
Thời gian này mọi người tan làm về nhà nên xe trên đường có nhiều hơn ban ngày. Chu Mộ Dư với Úc Sương đều quàng chiếc khăn quàng cổ giống nhau, một người mặc áo khoác gió màu đen, một người mặc áo gió màu vàng, nhìn vô cùng xứng đôi.
Cây bạch quả trồng ven đường thỉnh thoảng rơi vài chiếc lá vàng. Úc Sương ngẩng đầu, bắt được một chiếc là bạch quả, đưa cho Chu Mộ Dư xem: “Chiếc lá đẹp thật đó.”
“Ừm, rất đẹp.” Chu Mộ Dư nói.
Nhà của Chu Mộ Dư ở trong khu vực đại sứ quán, có rất nhiều căn nhà cổ rộng lớn từ những thế kỷ trước, cây cối ven đường cũng đều là cổ thụ, xanh um tươi tốt. Trước kia Úc Sương chưa từng tới nơi này, mặc dù cũng cùng một thành phố, nhưng lúc ở nhà họ Đàm cậu rất ít khi tự mình ra ngoài đi dạo.
“Đợi đến mùa đông có tuyết rơi, con đường này chắc chắn sẽ rất đẹp.” Úc Sương nói với Chu Mộ Dư: “Khi đó ngài có thể đi dạo với em không?”
“Có thể.” Chu Mộ Dư sẽ không từ chối chút yêu cầu nhỏ này: “Khi nào cũng đều có thể.”
Trên mặt Úc Sương hiện lên niềm vui rõ ràng, giống như chuyện Chu Mộ Dư đồng ý với cậu là một chuyện rất tài giỏi.
Hai người vừa trò chuyện vừa đi tới cửa hàng hoa. Úc Sương đi vào chọn hoa, Chu Mộ Dư đứng chờ ở bên ngoài.
“Xin chào, xin hỏi ngài cần gì?” Nhân viên cửa hàng hỏi.
“Tôi muốn mua hai bông hoa hướng dương, sau đó phối hợp một ít hoa khác, có hoa mẫu đơn màu cam với màu trắng không?”
“Có, ở bên cạnh.”
Nhân viên cửa hàng dẫn Úc Sương đi chọn hoa. Ngoại trừ mấy đóa hoa hướng dương thì còn có cả hoa mẫu đơn, Úc Sương cũng chọn thêm mấy bông hoa hồng vàng, phối hợp vớii vài cành cát tường trắng. Thẩm mỹ của cậu cũng là do Đàm Luật Minh bồi dưỡng, hội họa, âm nhạc, kiến trúc, trang phục… Đàm Luật Minh đã chi rất nhiều tiền tài và thời gian để bồi dưỡng Úc Sương thành một con chim hoàng yến đủ tư cách.
Lúc tính tiền, nhân viên cửa hàng vừa gói hoa vừa khen Úc Sương rất biết phối hoa. Cậu ngượng ngùng cười cười, nhận lấy bó hoa rồi nhỏ giọng cảm ơn.
Đi ra khỏi cửa hàng bán hoa, Chu Mộ Dư nhìn thấy ý cười trong đôi mắt trong suốt của Úc Sương, thuận miệng hỏi: “Em đều biết mấy hoa này sao?”
“Vâng.” Úc Sương gật gật đầu: “Trước kia chú Đàm thích làm vườn, thường xuyên mua hoa về.”
Nghe thấy tên Đàm Luật Minh, động tác của Chu Mộ Dư khựng lại, không dễ phát hiện hơi nhíu nhẹ mày lại. Sau một lúc lâu, gã lạnh nhạt nói: “Nếu như thích như vậy, sau này khi về nhà tiện đường tôi đều sẽ mua cho em.”
Trời dần dần tối đi, trong không khí có chút gió lạnh đầu thu. Úc Sương kéo chặt khóa áo, lặng lẽ bỏ bàn tay của mình vào trong túi áo của Chu Mộ Dư.
Chu Mộ Dư cảm nhận được động tác nhỏ của cậu, nắm lấy tay cậu ở bên trong túi áo, bao phủ lại trong bàn tay mình.
“Lạnh không?”
“Không lạnh.” Hai mắt Úc Sương long lanh, nhìn Chu Mộ Dư nói: “Hôm nay em rất vui vẻ, cảm ơn ngài.”
Hai con ngươi của cậu nhạt màu, bị đèn đường chiếu lên trở thành màu vàng ấm áp, giống như màu hổ phách tinh khiết không tỳ vết, thần kỳ vuốt lên nỗi lòng của Chu Mộ Dư.
Giống một con mèo.
Trong đầu Chu Mộ Dư nhảy ra một suy nghĩ.
Loại mà rất ngoan.