Đi Qua Con Đường Dài Nhất Là Kịch Bản Của Cậu

Chương 33




Chương 33.
Không khí vùng núi vẫn đặc biệt tốt, suối nước chảy nhỏ giọt, trời xanh cỏ êm, hương hoa lượn lờ, rất thích hợp để nghỉ dưỡng.
Sau khi Tiểu Vũ trở về, cha Tô mẹ Tô tràn đầy kinh hỉ, ôm ấp con gái lại thân lại cười, chỉ là Tiểu Vũ dường như không phải quá hưng phấn.
Cô không giống như trước đây miệng lải nhải không ngừng, trực tiếp phát sốt, uống thuốc xong, cuộn tròn thành một cục ngủ trên giường suốt mấy ngày.
Ở nhà, ngoại trừ ăn cơm vệ sinh tắm rửa, còn lại chính là ngủ. Như thể đã mệt nhọc từ lâu. 
Cha mẹ vẫn luôn canh giữ bên cạnh.
Hai người đều đau lòng cực kỳ, thời điểm trở về nghe được Tiểu Vũ nói một câu: "Cha mẹ yên tâm, nợ đã được trả hết", liền không còn lời nào khác.
Con gái ít tuổi đã phải tiếp nhận nhiều thứ như vậy, nói ra câu này nhất định đã chịu khổ rất nhiều.
Trước kia Tiểu Vũ ngủ đều rất trầm, ngoại trừ chảy nước miếng, gần như cả ngày đều không nhúc nhích.
Vậy mà hôm nay cô lại khóc trong lúc ngủ, chảy nước mắt gọi: "Chính Trực, Nguyễn Ức, Chính Trực...đừng đi...đến...lại đây..."
Hai cái tên được gọi qua gọi lại, cha Tô mẹ Tô hai mặt nhìn nhau, đau lòng lại không dám hỏi.
Tiểu Vũ tỉnh lại đã là ngày thứ tư, cô đã lâu chưa có thời gian nghỉ ngơi dài như vậy, không nâng thân mình dậy nổi, đầu cũng như bị gạch đè, cả người như vừa sống lại sau giấc ngủ dài.
Mẹ Tô đã sớm hầm tốt cháo thịt nạc trứng vịt Bắc Thảo, "Tiểu Vũ, mẹ đút cháo cho con."
Tiểu Vũ miễn cưỡng cười, "Làm gì yếu ớt như vậy, con tự ăn được mà."
Lời là nói như vậy, cháo đã nhận lấy, Tiểu Vũ ăn được vài thìa liền nhớ đến đoạn thời gian ngắn ngủi ở cùng Nguyễn Ức.
Khi đó Nguyễn Ức luôn đau dạ dày, còn gần như mỗi ngày đều có xã giao, Tiểu Vũ đau lòng cô ấy, muốn làm một ít cháo dinh dưỡng dễ tiêu hóa dỗ dành cô ấy ăn, để dạ dày được dưỡng tốt. Cô đau lòng Nguyễn Ức, sau này A Luân có nói lại, từ lúc đấy về sau, Nguyễn Ức vô luận thế nào, cứ vài giờ đều phải về phòng làm việc, nói một câu: "Tôi muốn ăn cháo."
Một bát cháo, tay nghề của mẹ, hương vị của nhà.
Vành mắt Tiểu Vũ lại đỏ lên, mẹ Tô nhìn đau lòng cực kỳ, ôm lấy con gái: "Làm sao vậy, có phải trong thành phố áp lực quá lớn, nếu vậy thì về nhà đi con."
Nếu là trước kia, cha Tô mẹ Tô tuyệt đối không nói câu nào như vậy, hai người đã phấn đấu cả đời, còn không phải muốn con gái trở nên nổi bật sao? Chỉ là mấy năm nay, trong nhà đã trải qua nhiều chuyện, phú quý phồn hoa dù gì cũng như phù dung sớm nở tối tàn, trải qua thời điểm kia không cảm thấy cao quý hiển hách cỡ nào, chính là một khi ngã vào đáy cốc, tình người ấm lạnh mới thật sự khiến lòng người đóng băng, nơi xa không bằng trong nhà, bà đã cùng cha Tô thương lượng, nếu Tiểu Vũ nguyện ý, để con gái trở về, cùng ở bên hai ông bà này.
Tiểu Vũ nghe xong lắc đầu, tay cầm thìa khuấy cháo, trầm mặc trong chốc lát, cô hỏi mẹ: "Mẹ, nếu con cả đời này không cần có con, mẹ với cha có tức giận không?"
Một câu này khiến tâm mẹ Tô lâm vào khủng hoảng lớn, kỳ thật, rất nhiều tính cách của Tiểu Vũ đều di truyền từ bà.
Bà bắt đầu bổ não liên tục.
Không xong, không xong, xong đời, vì sao con gái lại nói vậy?
Trách không được, con bé sau khi về liền suy yếu, lại nói đã trả hết nợ, còn ngã xuống ngủ lâu như vậy.
Mẹ Tô nhịn không được liếc xuống bụng con gái, tâm như đao cắt, nhất định...nhất định là cùng tên nhà giàu nào làm rồi, người ta giúp trả nợ, sau đó con gái muốn phá thai...trong lúc làm phẫu thuật, tử cung bị thương, từ đây không thể có con nữa đúng không?
Tiểu Vũ nhìn vô số loại sắc mặt đang biến hóa của mẹ, nhịn không được nhíu mày: "Mẹ, mẹ đang nghĩ gì vậy? Con không có phá thai, không có yêu đương, con vẫn một mình một người."
Mẹ Tô thở phào một hơi: "Sao con không nói sớm, làm mẹ sợ muốn chết."
Tiểu Vũ:...
Hóa ra, trong lòng cha mẹ lại tồn tại hình tượng của cô như vậy.
Mẹ Tô là người thông minh, liền ngẩng đầu gọi một tiếng: "Bố nó, nhanh lại đây."
"A." Cha Tô vén rèm đi vào, nửa đời trước, ông luôn bận rộn sự nghiệp, đối với mẹ Tô vẫn luôn thẹn trong lòng, cảm giác thiệt thòi cho hai mẹ con, hiện tại đã rảnh rỗi, thật sự cho mẹ Tô một mùa xuân ân ái thứ hai, hai người hận không thể mỗi ngày làm nũng với nhau.
"Con gái cưng của ông nói, về sau không muốn có con."
Thời điểm nói lời này, mẹ Tô cũng không phải thật nghiêm túc, bà vẫn cảm thấy Tô Tiêu Vũ đang nói đùa cùng mình.
Cha Tô nghe xong giật mình, ngay sau đó liền cười: "Cũng được, chúng ta liền một nhà ba người, cha và mẹ sẽ coi con như đứa nhỏ cả đời, chờ về sau già rồi, con liền đến viện dưỡng lão của lão Trương mở phía sau kia, lấy tính cách Tiểu Vũ nhà chúng ta, khẳng định có thể cùng mấy ông lão bà lão ở đó chơi mạt chược vui vẻ mỗi ngày, lấy kỹ thuật con gái mình, có khi còn làm giàu được đấy."
Mẹ Tô nghĩ đến hình ảnh kia, không nhịn được cười ra tiếng, "Lần đó không được lại khiến các ông các bà tức chết à."
Cha Tô cũng cười, hai người rất nhanh cười thành một đống.
Tô Tiêu Vũ yên lặng đen mặt, trầm mặc trong chốc lát, nhìn cha mẹ nói: "Con sẽ không đi viện dưỡng lão, con có người yêu thích, chúng con muốn bên nhau cả đời."
Tươi cười bị rút đi trong nháy mắt.
Mẹ Tô kinh ngạc nhìn Tiểu Vũ: "Chuyện từ khi nào?"
Cha Tô cũng cứng đờ nhìn Tô Tiêu Vũ: "Nhóc con thúi nhà ai?"
Tiểu Vũ trầm mặc một lát, đặt bát cháo sang một bên, "Chính là người lần trước nói với cha mẹ qua điện thoại, Chính Trực."
Cha Tô, mẹ Tô:...
OMG!
Hai ông bà còn không nhìn ra, con gái lại chung tình như vậy.
Hơn nữa...dù sao cũng là hai đứa bé vui đùa lúc nhỏ, cha mẹ căn bản không để ý.
Trong lòng cha Tô mẹ Tô ngổn ngang trăm mối cảm xúc, hai người nhìn nhau một lát, mẹ Tô cẩn thận nói: "Tiểu Vũ à, cha mẹ không phải đồ cổ, chỉ sợ các con hai cô gái ở bên nhau, về sau trong xã hội sợ là sẽ có rất nhiều phiền não..."
Tiểu Vũ lười biếng dựa vào giường: "Sẽ không, cậu ấy là tổng giám đốc, là lãnh đạo của Ức Phong, tùy tay ném là được một núi tiền, có thể trực tiếp đè chết phiền não."
Mẹ Tô:...
Đã lâu không thấy công phu dỗi người của con gái.
Cha Tô xoa mồ hôi trên trán: "Chính là chúng ta đây có đồng ý, cha mẹ người ta cũng không thể chấp nhận, người ta là nhà giàu."
Đây là mâu thuẫn điển hình phải ném lại tú cầu.
Tiểu Vũ cũng chưa ngẩng đầu: "Gia đình cậu ấy đều là người cùng giới, hai mẹ, hai bà, mẹ cậu ấy cũng rất thích con, mấy ngày hôm trước mới gặp, bà nội còn bảo con trực tiếp gọi bà rồi."
Cha mẹ:...
Không có biện pháp, rất nhiều con đường đều bị con gái phá hỏng.
Tuy rằng sẽ gây đau lòng, mẹ Tô vẫn cắn răng nhẫn tâm nói: "Tiểu Vũ, nhà chúng ta...tuy rằng trước kia cũng coi như gia thế không tồi, nhưng hiện tại đã khác, mẹ và cha ngoài nợ chẳng còn gì để lại cho con, chính là đối phương, người ta đường đường là tổng giám đốc, người theo đuổi gì đó khẳng định cũng đặc biệt ưu tú."
Tiểu Vũ ngáp một cái, "Nhưng cậu ấy chỉ thích con, nhớ mãi không quên con suốt nhiều năm, với người khác đều nhe răng trợn mắt, nhưng nhìn khuôn mặt này của con liền cười đến phát ngốc."
Nói xong, Tiểu Vũ sờ lên mặt mình, tán dương nhìn cha mẹ: "Ngoài nợ, cha mẹ vẫn để lại cho con gương mặt đẹp như hoa này."
Cha Tô mẹ Tô coi như đã rõ, hai người đen mặt cạn lời nhìn Tiểu Vũ: "Con lấy hai ông bà già chúng ta ra trêu đùa sao?"
Tiểu Vũ cười, cô cúi người tiến tới, hai tay một trái một phải khoác lên cổ cha mẹ, làm nũng như khi còn nhỏ: "Cha mẹ đều có thể tiếp thu chuyện con không kết hôn không tìm đối tượng, tại sao không thể tiếp thu việc con yêu một cô gái ưu tú?"
Cha Tô mẹ Tô nghe cũng có lý.
Đi theo bên người Nguyễn tổng, điểm này rất tốt. Có thể từng bước từng bước đi lên.
Tiểu Vũ bắt đầu lợi dụng tâm trạng đồng tình của cha mẹ, phát huy tinh thần trả đũa: "Con biết rồi...cha mẹ có phải ngại thân thể Chính Trực không được tốt lắm, sợ con về sau bị liên lụy vẫn muốn luôn chăm sóc cậu ấy? Vẫn là nói vì sinh con ra, con lại không thể nối dõi tông đường, cho nên cảm thấy có cũng như không?"
Mẹ Tô nghe xong liền không vui, "Sao con lại xem thấp cha mẹ như vậy? Thân thể không được tốt lắm thì sao? Các con đều là nữ, nên chăm sóc lẫn nhau chứ."
Cha Tô cũng không vui, "Cái gì mà nối dõi tông đường, nói khó nghe."
Hai người nói xong, cùng nhìn Tiểu Vũ, hiểu ra.
Không phải đào hố cho mình nhảy sao?
Tuy rằng đến cuối cha mẹ vẫn chưa nói đồng ý hay không, nhưng tâm tình Tiểu Vũ đã thả lỏng rất nhiều, đến buổi tối, cô nhìn ngắm khắp nơi trong nhà, về đã mấy ngày chỉ có ngủ, chưa được tham quan một chút.
"Tiểu Vũ, xem cha con sắp xếp sân nhà thế nào?" Cha Tô bắt đầu khoe khoang, "Tuy rằng cha không dư dả như trước kia, nhưng vẫn không thể để nhà mình quá tồi."
Đây là nhà cũ ông nội để lại, bố cục là tứ hợp viện thời cũ, đây là nông thôn, nếu đặt nhà kiểu này trên Bắc Kinh, cũng không phải tất cả mọi người đều muốn ở.
Tiểu Vũ nhìn, trong lòng vui vẻ, "Thật không sai, cha, cha giúp con dọn dẹp căn phòng phía đông, về sau con đưa Chính Trực về cùng ở."
Cha Tô thấy đau răng, nhìn Tiểu Vũ, tốt bụng nhắc nhở: "Con không phải nói...người ta còn chưa đáp ứng ở bên con sao? Đã nghĩ đến việc ở cùng nhau rồi?"
Tiểu Vũ:...
Đúng là cha ruột. Một chày gỗ đánh mình về lại hiện thực.
Mẹ Tô ở bên cạnh nướng thịt, Tiểu Vũ nói thèm thịt nướng, bà liền chuẩn bị cho con gái ăn một bữa ngon, "Bất quá, Tiểu Vũ, nghe con nói, Chính Trực nhiều năm như vậy cũng quá đáng thương, một mình đứa nhỏ ngoại trừ hai bà đều cô đơn, nếu con thật sự quyết định muốn ở cùng người ta, cũng đừng như trước kia, phải đứng đắn lên."
Tiểu Vũ vừa nghe liền nhảy dựng, "Con không đứng đắn lúc nào, mấy năm nay con đều chưa nói quá, vẫn là mối tình đầu, về sau con dẫn người về đây, cha mẹ đừng nói linh tinh."
Cha Tô mẹ Tô cùng cười, "Con cũng không biết, chúng ta vừa về đây, Tiểu Huy trong thôn này, Tống Lâm thôn cách vách này, đều đến hỏi thăm, còn đều cầm mấy thứ hồi nhỏ con tặng, giống như muốn đòi nợ, chuyện này nếu để Chính..." mẹ Tô nghĩ ngợi, thay đổi một chút: "Nguyễn tổng mà biết, chắc sẽ tức giận lắm." Mẹ chớp chớp mắt với cha, cha hiểu, lập tức hùa theo: "Chính là, người có tiền như vậy, cha đã tiếp xúc nhiều hơn con rồi, đều là một đám cường thế bá đạo."
Tiểu Vũ:...
Nói thật lòng như vậy, cha mẹ đây là đang đâm kim vào con tim nhỏ bé của Tiểu Vũ.
Bất quá...bị kim đâm thế này cũng có chút ngọt ngào.
Buổi tối.
Tiểu Vũ ăn xong xiên nướng, nằm ở trên giường, một tay vỗ bụng, một tay trượt trên điện thoại xem ảnh chụp lén Nguyễn Ức lúc trước, lẩm bẩm: "Một ngày không thấy như cách ba thu, vì cái gì nhất định phải là một tháng? Chính Trực, cậu cũng quá coi thường mình."
Đừng nói là một tháng. Dù là một hay hai năm, cô cũng sẽ không dao động.
Không có con thì sao?
Cô muốn coi Chính Trực như con của chính mình, chiều chuộng yêu thương cô ấy cả đời.
Cái gì mà lời nguyền 40 tuổi, cái gì mà thân thể không tốt, nói đùa, dưới sự che chở của cô, lời nguyền chó má gì đấy nhất định sẽ không thành sự thật được.
Tiểu Vũ ở quê suốt mười lăm ngày, thật sự không chịu nổi nữa, nói cùng cha mẹ một tiếng, mang theo hành lý chuẩn bị về Bắc Kinh.
Trước khi đi, cha Tô mẹ Tô muốn cho cô rất nhiều đồ, Tiểu Vũ đều từ chối: "Ôi ôi, cha mẹ đừng đưa nữa, một mình con không cầm nổi."
Mẹ Tô mặt đều muốn biến hình, "Thế nào, lần sau chờ Nguyễn tổng của con lái xe mang hai đứa cùng trở về."
"Bằng không thì?" Tiểu Vũ đắc ý dạt dào, "Cậu ấy là tổng giám đốc thì có thể không cần về gặp mẹ chồng sao?"
Cha Tô nghe xong nghi hoặc hỏi: "Mẹ chồng?"
Còn không phải sao.
Tiểu Vũ thỏa mãn, trong đầu đều là bộ dáng thẹn thùng của Nguyễn Ức, tuy rằng cậu ấy trong công việc như sấm rền gió cuốn, nhưng về sau ở nhà còn không phải nghe lời mình ư?
Về đến Bắc Kinh, Tiểu Vũ trực tiếp đến chùa Linh Quang một chuyến.
Lúc này thời tiết không tồi, trời không còn mưa, ni sư Ức Niệm vẫn ở cửa chùa như ngày đấy, chỉ là hôm nay không mời mua túi thơm, mà là cầm trên tay mấy chuỗi Phật châu đẩy mạnh tiêu thụ: "Đến đây, đến đây. Đi ngang qua đừng bỏ lỡ, ni sư Ức Niệm của bản viện tự mình khai quang, đảm bảo các thí chủ sinh hoạt mỹ mãn, tài vận cuồn cuộn, thăng quan phát tài...Ai ai ai? Tiểu Vũ, sao con lại đến nữa rồi?"
Tiểu Vũ vui vẻ nhìn Ức Niệm: "Dì, con đến tìm dì tâm sự, thuận tiện mang cho dì một chút dưa muối mẹ con tự làm."
Ni sư Ức Niệm đứng thẳng thân mình, chắp tay trước ngực: "A di đà phật, dường như con xưng hô không đúng."
Tiểu Vũ mấy ngày nay ở nhà ăn hơi nhiều, trong lúc nhất thời đầu không kịp phản ứng, cô nghi hoặc gọi thử một tiếng: "Mẹ?"
......
Dưới chân lảo đảo một cái, ni sư Ức Niệm thiếu chút nữa ngã ra ngoài, hôm nay là mười lăm, tín đồ tới chùa tương đối nhiều, còn có vài người đang đợi cùng đến Phật đường tụng kinh.
Trụ trì đang đứng một bên chờ ni sư Ức Niệm, ni sư Ức Niệm cùng Tiểu Vũ nói ngắn gọn, Tiểu Vũ đầu tiên biểu đạt một ít tâm ý của mình, sau lại nói tình hình của Chính Trực mấy năm nay, cuối cùng trọng điểm là nói một chút chuyện con cái cùng lời nguyền 40 tuổi.
Ni sư Ức Niệm nguyên bản đang cười, sau nghe được sắc mặt liền dữ tợn, "Chính Trực quả thật là nói hươu nói vượn, đúng là có chứng hoang tưởng, con bé như thế nào sẽ ---"
"Khụ."
Trụ trì bên cạnh lên tiếng, nhìn ni sư Ức Niệm: "Đất thiêng nhà Phật, chú ý ngôn từ."
Ni sư Ức Niệm lập tức cung kính chắp tay chữ thập, gật đầu: "Vâng, trụ trì." Lại xoay người nhìn Tiểu Vũ, mang theo một phần nho nhã, dùng ngữ khí phá lệ hiền hòa nói: "Tiểu Vũ, con cứ yên tâm, tính cách Chính Trực chính là như vậy, làm sao có thể gặp cái gọi là lời nguyền? Đúng là phong kiến mê tín hại chết người, hơn nữa, thân thể con bé có một nửa dòng máu của ta, người nhà họ Nguyễn chúng ta đều như rùa đen, sống lâu trăm tuổi, ngoài ra, ta nhớ rõ thời điểm 18 tuổi, bà nội con bé nói đưa đi kiểm tra thân thể, hết thảy đều ổn, linh kiện bộ phận không có nơi nào hư hao, như thế nào không thể có con? A, bần ni hôm nay nói hơi nhiều, đến đây, tổng kết cho con một câu - Chính Trực nói nhảm, mời con trăm triệu lần không cần tin."
Nói xong lời này, dưới ánh nhìn trợn mắt há mồm của Tiểu Vũ, ni sư Ức Niệm cùng trụ trì xoay người chuẩn bị đi Phật đường, cuối cùng, bà quay đầu lại nhìn Tiểu Vũ: "Có thể gọi ta một tiếng mẹ nữa được không? Rất êm tai."
Tiểu Vũ cười, không chỉ gọi, còn nhảy dựng lên hôn gió một cái: "Vâng, mẹ, gặp lại sau!"
Trụ trì nhăn mày, ni sư Ức Niệm nhàn nhạt cười, xoay người rời khỏi, chỉ là trước khi đi liền vụng trộm vươn tay sau lưng, khoa chân múa tay làm một ký hiệu OK.
Một khắc này, Tiểu Vũ vừa vui vẻ, vừa chua xót.
Như vậy...nên yên tâm về Chính Trực được rồi.
Được, được, Chính Trực, Chính Trực của mình, Chính Trực miệng toàn nói phét, Chính Trực bên trong hơi hơi biến thái, Chính Trực vẫn luôn xả trứng.
Cục cưng của cậu, cục cưng Tiểu Vũ đã giải quyết hết thảy khó khăn, muốn đến tìm cậu, muốn tặng cậu một bất ngờ!
Văn phòng tổng giám đốc.
Giám đốc bộ phận bảo an mới đến, Tống Từ, đang báo cáo chi tiết hành trình mấy ngày nay của Tiểu Vũ: "Cô Tô sau khi về nhà đại khái vẫn luôn ăn, người của chúng ta nhìn thấy cô ấy tròn lên một vòng, lúc cha mẹ đưa ra thôn, cô ấy có giơ tay hô một câu nhớ dọn phòng của con cùng Chính Trực."
Nuyễn Ức ôm hai tay, đứng trước cửa sổ sát đất lắng nghe, không phản ứng gì.
Tống Từ dừng một chút, tiếp tục nói: "Sau khi đến Bắc Kinh, cô ấy đến ở một khách sạn, tiếp đó đến chùa Linh Quang gặp một vị ni sư."
Nguyễn Ức quay đầu nhìn Tống Từ, Tống Từ mới đến, cũng không biết mẹ Nguyễn Ức đã xuất gia, vẫn nghiêm túc báo cáo: "Cô Tô cùng ni sư nói chuyện rất lâu, trước khi rời đi, ni sư làm một ký hiệu OK bằng tay với cô ấy, cô Tô vẫy tay, nói một câu gây nghi hoặc cùng một động tác khó hiểu."
Ánh mắt Nguyễn Ức biến đổi, nhìn Tống Từ: "Là gì? Anh bắt chước chi tiết."
Tống Từ ngẫm nghĩ, học ngữ khí của Tiểu Vũ, vẫy vẫy tay, một chàng trai cao mét tám mấy lập tức nhảy dựng lên, hai chân hai tay mở cong như thiếu nữ, tay đặt lên miệng hôn gió, cười tủm tỉm: "Vâng, mẹ, gặp lại sau!"
Nguyễn Ức:...
"Đông" một tiếng, Tống Từ vừa mới rơi xuống đất, ngoài cửa liền nghe thấy âm thanh ghế dựa bị đẩy, ngay sau đó là tiếng A Luân cùng Lý Yên kinh ngạc: "Oa, Tiểu Vũ, Tiểu Vũ, như thế nào đã trở lại rồi?"