Đi Qua Con Đường Dài Nhất Là Kịch Bản Của Cậu

Chương 31




Chương 31.
"Hu hu, chị Yên, em nhớ chị, em rất nhớ chị, chừng nào chị mới trở về, một mình em làm không nổi..."
A Luân một mình trốn trong góc phòng oán giận, thanh âm thê thê lương lương than thở, trong tay lại cầm một điếu thuốc đùa nghịch.
Lý Yên đang ở bệnh viện cùng Nữu Nữu. Nguyễn Ức giúp cô tìm được chuyên gia cùng bệnh viện quả thật khác biệt, hiện tại Nữu Nữu đã ổn định rất nhiều, chỉ là em bé còn nhỏ, vẫn chưa thể rời đi được. Cảm xúc của Lý Yên cũng tốt hơn, cười cười nói: "Lại chọc Tiểu Vũ rồi?"
"Thấy chưa thấy chưa." A Luân như tìm được bạn có chung kẻ thù, "Em còn chưa kịp nói chị đã hiểu rồi, khẳng định bình thường cũng bị Nguyễn tổng nói không ít đi." Cô nhịn không được oán giận: "Chị nói Nguyễn tổng của chúng ta bình thường nhìn rất uy vũ dũng mãnh phi thường, như thế nào yêu vào lại giống phụ nữ mãn kinh tâm tình bất ổn."
Vừa nói xong lời này, cách đó không xa Tiểu Vũ ưỡn cổ hô một tiếng: "Nguyễn tổng đến rồi!"
A Luân sợ đến mức cả người run rẩy, lập tức đứng lên, điếu thuốc trên tay rơi xuống đất.
Chờ phản ứng lại được, cô mới biết mình bị lừa.
Giọng nói của Nguyễn Ức từ xa truyền đến, "Cậu gọi tôi sao?"
Tiểu Vũ thỏa mãn: "Không có, vừa rồi tôi hoa mắt, thấy một người rất giống cậu nên mới gọi nhầm."
Cô thấy A Luân hẳn là đang nói xấu Nguyễn tổng, tự nhiên muốn hù dọa một chút.
Nguyễn Ức nghe xong híp mắt nhìn Tiểu Vũ, cô đi đến, theo tầm mắt Tô Tiêu Vũ hướng sang A Luân.
Nguyễn Ức hừ lạnh một tiếng, "Học được ngồi xổm góc tường rồi? Không phải gọi cho chị Yên oán giận đi?"
A Luân:...
Ứ ứ.
Đây là thế nào? Hai vợ chồng nhà này bắt đầu phối hợp bắt nạt người khác rồi?
Hôm nay Nguyễn Ức có tâm không sắp xếp công việc gì, dẫn theo hai người đi tham quan một nông trường cấp dưới, nông trường này bên trong là của nhà họ Nguyễn, xây lên không mở cửa cho người ngoài, ý định sẽ chiêu đãi một số khách hàng lớn ở đây. Quy cách năm sao, bề ngoài thoạt nhìn giống như lâu đài đứng sừng sững, bên trong là phong cách trang trí châu Âu, Tiểu Vũ đi vào đã bị đèn trần thủy tinh to đại làm lóa mắt.
Nguyễn Ức tất nhiên có việc, A Luân dắt theo Tiểu Vũ đi xem khắp nơi, hôm nay cô phải học ngoan, cần phải chiêu đãi "bà chủ" tương lai này thật tốt, như vậy, đường sống về sau của cô mới có quả ngọt mà ăn.
Trong lòng Nguyễn Ức nhớ thương Tiểu Vũ, phân phó đơn giản vài câu cùng quản gia, liền đi tìm người thương.
Ngoài ý muốn, cô nhìn thấy Tiểu Vũ cưỡi ngựa.
Tiểu Vũ từng học cưỡi ngựa, tuy rằng hiện tại nợ ngập đầu, nhưng tốt xấu gì năm ấy cũng xuất thân từ nhà giàu mới nổi, khi đó, cha Tô không có việc gì liền đưa cô đến trang trại ngựa.
Tuy rằng không đổi sang quần áo chuyên nghiệp, thân thể cô vẫn ưỡn thẳng, tóc buộc lên, biểu cảm cũng nghiêm túc, cưỡi một vòng thật là có cảm giác hiên ngang. Nhìn thấy Nguyễn Ức, cô nhướng mày: "Muốn đi một vòng không?"
A Luân nghe xong nảy tưng tưng lên.
Nhìn đi, muốn cưỡi ngựa cùng nhau! Cảnh kinh điển trong Hoàn Châu cách cách! Nhĩ Khang và Tử Vi cùng ngồi trên một con ngựa!
Vốn muốn đứng một bên từ từ thưởng thức, đáng tiếc...cô đã đánh giá cao Nguyễn tổng nhà mình.
Nguyễn Ức đặt tay bên miệng, thổi lên một tiếng vang dội, cách đó không xa, một con ngựa cả người thuần sắc trắng như một tấm vải sa tanh nhuộm sáng chạy đến. Mỗi con ngựa đều có khí tràng của riêng mình, con này còn có người đuổi phía sau, chỉ là nó cuồng ngạo không để ý, Nguyễn Ức cười cười, vươn tay bắt lấy dây cương, dịu dàng vuốt cổ nó: "Ngoan, Tiểu Ngư, ta đến, ta đến."
Con ngựa kia như phi tử bị vắng vẻ lâu ngày, đáng thương cọ cọ Nguyễn Ức, còn rầm rì rầm rì.
Tiểu Vũ:...
A Luân:...
Nguyễn Ức cực kỳ lưu loát, nghiêng người lên ngựa, dưới ánh mặt trời, cô ngồi thẳng thân mình, khiêu khích nói với Tiểu Vũ: "Đến đi."
Đến đi...
A Luân đứng cạnh chuồng ngựa buồn bực thổi kẹo cao su, quản gia mặc âu phục cẩn trọng đứng một bên không dám nói lời nào, nhưng thật ra người thuần ngựa lại kinh ngạc trước cảnh này, hỏi: "Chị Luân, đây là ai vậy? Kỹ thuật thiếu sót như vậy còn có thể khiến Nguyễn tổng đua cùng."
Nói đùa, Nguyễn tổng rất chuyên nghiệp, năng lực của cô hoàn toàn có thể đi thi đấu, mỗi khi có mùa giải, cô sẽ mua vé đến một lần.
Chính là cô gái kia, hoàn toàn hoang dã.
A Luân thở dài: "Đừng chọc cô ấy, đấy không phải là người các cậu có thể trêu vào."
Người thuần ngựa cười: "Khoa trương như vậy sao? Được yêu chiều hơn cả Tiểu Ngư?"
Nguyễn Ức rất thích Tiểu Ngư, chiều chuộng nó như người, trạng thái chăn nuôi hằng ngày đều yêu cầu A Luân định kỳ báo lại cùng mình.
A Luân liếc mắt sang, "Vô nghĩa, Nguyễn tổng không vui một cái, sẽ đá bay đầu ngựa của cậu."
Người thuần ngựa:...
Tiểu Vũ chạy hai vòng liền không chịu được, cả người như bị xóc tan thành từng mảnh nhỏ, Nguyễn Ức bắt lấy dây cương, nhìn cô: "Mệt sao?"
Thể lực thế này không thích hợp thực hành.
Tiểu Vũ gật đầu, cô cũng không miễn cưỡng, đi xuống khỏi lưng ngựa, Nguyễn Ức biết tính cách của Tiểu Ngư, là một con ngựa to xác cực kỳ xấu tính, không hầu hạ tốt, nó sẽ phát tính tình.
Nguyễn Ức lại một mình một người vui vẻ cưỡi ngựa vòng quanh, quả nhiên, Tiểu Ngư đặc biệt sung sướng, không hề ngửa đầu hí vang.
Tiểu Vũ ngốc ngốc nhìn theo Nguyễn Ức, cô vẫn là lần đầu tiên thấy Chính Trực thoải mái như vậy, trên trán cô ấy đều là mồ hôi, sảng khoái rơi xuống, tay dùng sức nắm lấy dây cương, tư thế hiên ngang oai hùng, làm người xem không rời được mắt.
A Luân đã đi đến: "Ai ai ai, nhìn em cái đồ mê gái này, cũng đừng làm tôi thua cược."
Làm chị thua cược?
Tiểu Vũ nghi hoặc nhìn A Luân, đây là ý tứ gì? Đánh cược cái gì?
A Luân có gan hùm mật gấu cũng không dám trả lời, cô cùng Lý Yên không có việc gì liền trộm mua cổ phiếu, cô mua 50 vạn, đánh cược Nguyễn tổng là thụ, Lý Yên trực tiếp vung tay mua 100 vạn, nói Tiểu Vũ mới là thụ. Nếu để Tô Tiêu Vũ biết nhất định sẽ bị giận hộc máu, cô cực cực khổ khổ bán đứng nhan sắc lẻn vào Ức Phong vì trả nợ, còn không bằng hai vị cấp dưới nhà người ta đặt cược một lần nhiều tiền như thế.
Bữa trưa là đồ ăn Tây.
Quản gia biết Nguyễn tổng đến, cố ý gọi nhóm đầu bếp quay lại, một nhóm người dùng hết bản lĩnh nấu ăn cho Nguyễn tổng, bộ bát đũa cũng đeo viền vàng tinh xảo vô cùng.
Nguyễn Ức nhấm nháp, gật đầu, "Cũng không tệ lắm."
Quản gia thở phào nhẹ nhõm.
Cô lại nhìn Tiểu Vũ: "Không bằng cậu làm."
Tiểu Vũ cười tủm tỉm, "Nếu cậu thích, về nhà tôi làm cho cậu."
A Luân:...
Đau.
Tự nhiên đau răng, đầu bếp có phải làm quá chua, sao cảm giác chua đến đau chít chít thế?
Nguyễn tổng có nhất thiết phải như vậy không...
A Luân phát hiện Nguyễn Ức đã thay đổi, trước kia còn khống chế đối tốt với Tiểu Vũ, chỉ mấy người thân thiết mới có thể cảm giác được, nhưng hiện tại...nhìn độ cong nơi khóe miệng xem...
Tiểu Vũ tất nhiên cũng nhìn được, cảm thấy tế bào cả cơ thể như đang thấm trong vại mật, là một loại cảm giác chưa từng có trong đời, không giống như khi nhỏ Quý Phi đáp ứng sủng ái, lần này là động tâm thật sự.
"Nguyễn tổng, cậu rất thích con ngựa tên Tiểu Ngư kia nhỉ."
Tiểu Vũ thuận miệng, cô chỉ là muốn nói gì đó, muốn tóm lấy cơn ngứa không thể khống chế trong lòng ném ra ngoài.
Nguyễn Ức ngẩn ra một chút, cô nhìn về phía A Luân, ý bảo cô nhanh đi giải quyết vấn đề.
Kỳ thật A Luân định nói cho Tiểu Vũ, chị Tiểu Vũ à, Nguyễn tổng của chúng ta đâu chỉ có mỗi con ngựa Tiểu Ngư, còn có Tiểu Nguyệt, Tiểu Ngọc, các loại tên đồng âm với cục cưng Tiểu Vũ em đấy, có thể khiến em rụng răng biết không? Ai bảo cô ấy thích em như vậy, thích đến meo meo meo đấy.
* Vũ = Yǔ - Tiểu Vũ - Bé Mưa
Ngư = Yú - Bé Cá
Nguyệt = Yuè - Bé Trăng
Ngọc = Yù - Bé Ngọc
Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, A Luân vẫn nghiêm túc nói dối: "Đấy là dịch từ ngoại ngữ sang."
Tiểu Vũ nghe xong như suy tư gì: "Con ngựa cao lớn như vậy, tôi lại nghe thấy giông giống tên mình thì phải."
Nguyễn Ức:...
A Luân muốn rớt nước mắt, đúng rồi, đúng rồi, Tiểu Vũ, em cuối cùng cùng hiểu được.
Thời gian nghỉ trưa, Tiểu Vũ mang theo mũ rơm, trong miệng ngậm cọng cỏ, nhàn nhã nằm trên thảm cỏ nhìn trời xanh ngủ gật.
A Luân cùng vài người ở lại trại đua ngựa, tiếng cười nói vui đùa vọng qua.
Mà Nguyễn Ức đang nghe quản gia nói, quản gia chỉ vào con ngựa màu đen phía xa: "Đây là đại tiểu thư tự mình chọn lựa, nói chờ nhị tiểu thư đến nhất định phải để cô xem."
Nguyễn Ức nhìn con ngựa kia, người sành sỏi liếc mắt một cái là có thể nhìn ra đây là ngựa tốt, cô lại lạnh nhạt: "Nói cho chị ấy, làm phiền phải lo lắng."
Quản gia nghe xong, thân mình hơi cứng, "Cô cũng biết tính tình đại tiểu thư..."
Nếu chính mình nói lời này, Mục Tâm có khi sẽ muốn ném con ngựa này đi.
Nguyễn Ức nhàn nhạt nhìn quản gia: "Ông cũng biết, tôi thích những thứ thuần túy, ngựa của mình luôn muốn nuôi bên mình từ nhỏ"
Quản gia không dám đối diện cùng cô, chỉ có thể cứng đờ gật đầu.
Vốn là một câu chuyện bình thường, chỉ là Tiểu Vũ nghe xong lại bắt đầu quay cuồng trong lòng, gần đây cô luôn có một ý nghĩ...Nguyễn Ức thông minh như vậy, nếu có một ngày, cậu ấy biết được lúc trước mình tiến vào Ức Phong tiếp cận, tất cả là vì lá thư của bà chủ tịch...vì phần thưởng mê người kia...liệu cậu ấy sẽ rất tức giận, sẽ thất vọng, sẽ phẫn nộ?
Tiểu Vũ không phải người có thể che giấu tâm sự, trên đường về, cô có chút uể oải, Nguyễn Ức nhìn sang: "Không cần đến công ty, trở về nghỉ ngơi đi."
Tiểu Vũ lắc đầu, Lý Yên không ở đây, Susan lại bị sa thải, khẳng định rất nhiều chuyện phải vội vàng, sáng nay được nghỉ đã là Nguyễn tổng phá lệ khai ân rồi.
Nguyễn Ức nhìn chằm chằm cô một lát, không nói chuyện nữa.
Đến Ức Phong, thật khéo.
Tiểu Vũ vừa đi vào liền thấy Susan mặt không biểu tình thu thập đồ vật trên bàn, cũng may thời gian ở đây không dài, một thùng giấy là có thể đựng hết đồ, nhưng Tiểu Vũ đứng một bên nhìn vẫn cảm thấy trong lòng có điểm không vui.
Susan đóng gói xong, vốn dĩ phải đi, chỉ là trên tay bê cái thùng, phía dưới không dán chặt, "rầm" một tiếng, tất cả đồ vật rơi xuống, trải đầy đất.
Tiểu Vũ kinh hô một tiếng, chạy nhanh qua giúp, Susan cản lại tay cô, hai mắt đỏ bừng: "Không cần cô quản."
Tiểu Vũ ngẩn người, xấu hổ thu tay về.
Susan cúi đầu, một bên thu thập một bên rơi lệ. Cô được Mục Tâm một tay bồi dưỡng, đối với việc Nguyễn Ức sớm như vậy đã phát hiện rồi khai trừ mình, một chút cũng không ngoài ý muốn, thủ đoạn cùng năng lực của Nguyễn Ức, cô vẫn luôn biết đên.
Lúc này, thất thố như vậy sở dĩ là vì Tiểu Vũ.
Susan vẫn luôn cảm thấy bản thân đời này thật đáng buồn, như một con chó bị nuôi ở nhà họ Mục, không thể có bất luận tư tưởng gì của chính mình, từ nhỏ đến lớn mọi bài học đều nói cho cô biết phải "nguyện trung thành", thậm chí phải khống chế mừng giận buồn vui của bản thân trong mọi hoàn cảnh, thói quen cũng phải thích ứng với sinh hoạt máy móc này.
Chỉ là sau khi nhìn thấy Tiểu Vũ...
Cô không biết hóa ra trên đời này còn có thể có người lạc quan như vậy, vui vẻ như vậy, thoạt nhìn có thể thấy hồ đồ, nhưng thực tế lại nhìn thấu mọi việc một cách bình thản.
Cô cho rằng, Tiểu Vũ đối với mình...
Tô Tiêu Vũ ở một bên yên lặng nhìn, Susan cất đồ vật cuối cùng vào trong hộp, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Tiểu Vũ: "Đừng nhìn tôi như vậy, tôi không cần cô thương hại, một ngày nào đó, cô sẽ có kết cục giống tôi thôi."
Cô cực kỳ phiền chán người nhà họ Mục cùng họ Nguyễn, đều là những kẻ máu lạnh, trong mắt chỉ có sự nghiệp, chỉ có thành công.
Cô ở Ức Phong mấy ngày nay, ít nhiều cũng ẩn ẩn cảm giác Nguyễn Ức đối với Tô Tiêu Vũ không bình thường, vậy thì sao? Bất qúa cũng như thích thú bông, vui vẻ thì nhìn, phiền chán sẽ ném sang một bên.
Tiểu Vũ nghe xong lời này lại thấy được hương vị khác, cô biết Susan khôn khéo, nghĩ cô ấy có lễ biết mục đích mình vào Ức Phong cũng không đơn thuần.
Loại cảm giác này khiến cô rất không thoải mái.
Từ nhỏ đến lớn, tuy rằng cô cùng cha mẹ cũng ngẫu nhiên làm chút chuyện thất vọng, nhưng đều không ảnh hưởng đến việc lớn, không gây cắn rứt lương tâm.
Mà đối với Nguyễn Ức...
Susan mới bị đuổi đi không bao lâu, Mục Tâm liền hấp tấp chạy đến, cô là người không thể che giấu chuyện gì, quân cờ chôn lâu như vậy, thật vất vả mới nổi lên tác dụng, ai biết ván cờ này còn chưa bắt đầu đã bị nghiền nát.
Như thường lệ, Mục Tâm cãi nháo ầm ĩ với Nguyễn Ức. Nguyễn Ức vẫn là bộ dáng "Tùy chị", cô sửa sang lại tài liệu trong tay, hôm nay dù sao cũng là ngày được nghỉ ngơi, cô còn muốn cùng Tiểu Vũ về Ức Niệm sớm một chút.
Thật sự sau khi có thêm một người, cô mới có thể cảm thấy hương vị "nhà".
Là một loại ấm áp mang theo hơi thở pháo hoa.
Hấp dẫn người một cách kỳ diệu, làm người trầm luân, không cách nào chạy thoát.
Mục Tâm nói hết nửa ngày, nhìn Nguyễn Ức căn bản không nghe vào, ngược lại khóe môi treo lên nụ cười như có như không, cô hít một hơi thật sâu, băng băng nói: "Chính Trực, tôi không nghĩ em sẽ thật sự động tâm."
Cô cũng nghĩ giống Susan, rốt cuộc Nguyễn Ức hơn hai mươi năm, chưa trải qua chuyện tình cảm gì, gặp được một người hợp mắt muốn để ý một chút cũng là bình thường, chơi chán liền bỏ.
Nhưng hiện tại, xem ra...
Nguyễn Ức nhíu mày, cô nhìn Mục Tâm: "Chị mắng cũng mắng, giận cũng giận rồi, bây giờ lại muốn chỉ điểm sinh hoạt cá nhân của tôi?"
Mục Tâm gắt gao nhìn vào mắt cô: "Tôi là chị gái duy nhất của em, không thể quan tâm đến sinh hoạt cá nhân của em sao?"
Nguyễn Ức nghe xong lời này, khóe miệng nhếch lên một cái, nhìn Mục Tâm lạnh nhạt: "Đúng vậy, chị là chị gái duy nhất của tôi."
Hai chữ "chị gái" bị Nguyễn Ức cố ý tăng thêm âm lượng, Mục Tâm chỉ cảm thấy trong lòng như bị hung hăng chọc một nhát, cô tiến lên một bước, đến gần Nguyễn Ức: "Em nói cho tôi, em với cô gái kia có nghiêm túc hay không?"
Nguyễn Ức nhìn Mục Tâm, nhìn khóe mắt phiếm hồng của cô ấy lập lòe lệ quang, thanh âm lạnh băng: "Mục Tâm, chị như vậy, ngược lại khiến tôi xem thường."
Mục Tâm hít sâu một hơi, đè ép lại cảm xúc, lắc đầu, chỉ sau một lát, ánh mắt nhìn Nguyễn Ức liền lạnh đi: "Em tuy rằng xem thường tôi, nhưng Nguyễn Ức em phải nhớ rõ, tôi biết tất cả mọi chuyện về em, mà người bên ngoài kia." Cô cười lạnh: "Không biết cô ta sau khi hiểu được tất cả, còn dám ở bên cạnh em nữa không."
Nguyễn Ức vẫn như thường, biểu tình không hề thay đổi, chỉ là Mục Tâm lại mẫn cảm nhìn thấy căng thẳng giữa chân mày cô ấy, cô cười, cười oán hận, mang theo vài phần không cam lòng bên trong.
Thời điểm rời đi, Mục Tâm cố ý liếc nhìn Tô Tiêu Vũ, Tô Tiêu Vũ vừa lúc khẩn trương nhìn cô ấy, cô biết mỗi lần vị này đến, Nguyễn Ức luôn sẽ không vui.
Đấy là ánh mắt gì...
Tiểu Vũ sửng sốt.
Hận, phẫn nộ, còn có...hâm mộ?
Cô không biết chính mình giải nghĩa đúng không, chỉ là cùng ngày, Nguyễn Ức cũng không có phản ứng gì quá lớn, ngược lại, Tiểu Vũ càng thêm tâm sự.
Nguyễn Ức không phải người giỏi an ủi, về đến nhà, Tiểu Vũ nấu cơm xong cho cô liền nói có việc phải về phòng.
Chỉ còn Nguyễn Ức một mình ngồi lại phòng khách, sâu kín nói: "Chúng ta còn chưa xem phim."
Chỗ nào còn tâm tư xem phim.
Tiểu Vũ rúc trong căn phòng tối đen, gọi điện thoại cho Tố Nhu, "Tố Nhu, tôi thua rồi."
Tố Nhu bị ngữ khí mất mát của Tiểu Vũ dọa nhảy, "Sao vậy, cậu đánh bạc đấy à?"
Tiểu Vũ lẩm bẩm, giơ một bàn tay lên: "Tôi bây giờ còn không nhớ được mục đích ban đầu khi đến Ức Phong...Tố Nhu, tôi thật sự yêu cậu ấy."
"Yêu", từ này quá nặng nề, Tiểu Vũ sẽ rất ít khi nhắc đến, cho dù là đoạn tình cảm không bệnh mà chết với học tỷ những năm tháng xanh tươi kia, cô nhiều nhất cũng chỉ dùng từ "thích" để hình dung.
Nhưng hôm nay...
Đúng vậy.
Cô rất để ý Nguyễn Ức, để ý Chính Trực của mình, để ý cô ấy mừng giận buồn vui, để ý từng cái nhăn mặt từng điểm nụ cười.
Thậm chí...với tính cách của cô, nguyên bản sẽ không để ý bất luận kẻ nào nói gì, dù là trào phúng hay nói móc, căn bản đều không có tác dụng với cô.
Vậy mà hiện giờ, cô lại mẫn cảm như thế, vì một câu "Một ngày nào đó, cô sẽ có kết cục giống tôi" mà trằn trọc mất ngủ.
Tiểu Vũ bị trạng thái này giằng co ba bốn ngày, Nguyễn Ức tất nhiên thấy được, cô không muốn để ý, thậm chí trong nội tâm còn có một chút cảm giác trả được thù. Năm đó, cô bị tam cung lục viện của Tô Tiêu Vũ kia làm bực bội ăn không ngon ngủ không yên, lại bởi vì cô ấy đã quên mình mà canh cánh trong lòng, sau lại có đoạn thầm mến học tỷ kia, cô đều biết tất cả, chua xót đau khổ cô đều đã nhấm nháp, hiện tại rốt cuộc đến lượt Tiểu Vũ. Đến nỗi lời nói của Mục Tâm, a, Mục Tâm quá coi thường cô.
Mục Tâm chỉ biết cô với Tiểu Vũ có gì đấy không bình thường, có lẽ chỉ là hơi thích một chút.
Nhưng cô ấy không biết.
Tầm mắt của Nguyễn Ức đã dừng lại nơi Tiểu Vũ.
Cô yêu cô ấy, đã từ rất lâu.
Yêu đến mức cô đã sớm tính kế sắp xếp hết thảy, yêu đến mức cháy bỏng như lửa nóng, thiêu đốt không còn cách nào khống chế.
Tương lai...nếu Tiểu Vũ biết hết được, thật sự không tiếp thu được, phải rời khỏi cô.
Cô cũng sẽ chấp nhận.
Ít nhất, cô đã có tình yêu đầu tiên, có cho bản thân nhiều năm ngày đêm không yên như vậy.
Nếu ánh nến duy nhất thắp sáng sinh mệnh kia cũng muốn rời đi, vậy thì cô cũng sẽ đơn giản trở lại sinh hoạt ảm đạm vốn có của mình.
Làm sao cô có thể sợ hãi?
Cô đã sớm thành thói quen.
Từ nhỏ đến lớn, lần đầu tiên Nguyễn Ức đem hết thảy quyền chủ động giao cho một người
Nhưng Nguyễn Ức rõ ràng đánh giá cao năng lực đè nén của Tiểu Vũ. Thời điểm Tiểu Vũ cùng Lý Yên bàn giao công việc, Lý Yên liền cảm thấy Tiểu Vũ thất thần, "Làm sao vậy, Tiểu Vũ, có phải dạo này áp lực quá lớn? Tôi nghe mọi người nói em làm cực kỳ không tệ, đã có thể tự tình đảm đương một việc."
Tốc độ tiến bộ của Tiểu Vũ như vậy, cô chưa từng nghĩ tới.
Tiểu Vũ lắc đầu, trầm mặc một lát, đột nhiên vành mắt phiếm hồng nhìn Lý Yên: "Chị, em muốn từ chức."
Cô ở Ức Phong này đã mấy tháng, đã sớm dung nhập cảm tình của mình, không chỉ đối với Nguyễn tổng, cô đều luyến tiếc hết thảy nơi này.
Chỉ là...Tiểu Vũ cũng đã nghĩ kĩ, có một số việc, cần phải nói ra trước khi đến thời điểm, coi như Nguyễn tổng tức giận, coi như Nguyễn tổng phẫn nộ, nhưng ít nhất năm tháng sau này cô vẫn có thể bình thản đối mặt với Chính Trực không phải sao? 
Chính Trực, Chính Trực, Chính Trực...
Tim Tiểu Vũ nhẹ nhàng nhảy lên, cô tin tưởng, Chính Trực có tình cảm với mình, có...thích mình.
A...
Lý Yên lắp bắp kinh hãi, cô nhìn chằm chằm Tiểu Vũ, cho rằng cô ấy nói đùa, chỉ là xem biểu tình kia, dường như lại là thật.
Tuy rằng công việc này với Tiểu Vũ rất quan trọng...
Nhưng có một số chuyện, cần phải thẳng thắn.
Đây cũng không phải việc nhỏ, Lý Yên biết vị trí của Tiểu Vũ trong lòng Nguyễn Ức, thời điểm đi vào làm việc liền nói chuyện này cùng cô.
Nguyễn Ức nghe xong giật mình, trầm tư một lát, gật đầu: "Chị gọi cậu ấy đến tìm tôi."
Cô đã nhìn Tiểu Vũ rối rắm nhiều năm như vậy, cho rằng cô ấy sẽ lại làm ra kế hoạch thần kỳ gì đấy không giống người thường, ai có thể nghĩ người ta lại muốn chạy trốn?
Không nghĩ tới Nguyễn tổng đột nhiên gọi mình đến, Tiểu Vũ có chút thấp thỏm, cô vào văn phòng, nhìn Nguyễn Ức.
Nguyễn Ức đặt cà phê sang một bên, tuy rằng vẫn mất ngủ như cũ, vẫn uống cà phê như cũ, nhưng dưới nỗ lực của Tiểu Vũ, khí sắc cùng trạng thái của cô đã tốt hơn trước rất nhiều.
Tiểu Vũ tham luyến nhìn, cô biết, thông minh như Nguyễn tổng khẳng định đã biết chuyện gì, cô thậm chí có chút mê luyến ngửi mùi đàn hương trên người cô ấy đang phảng phất trong không khí xung quanh.
Nguyễn Ức thu tất cả vào đáy mắt, nhướng mày hỏi: "Phải đi thật sao?"
Tô Tiêu Vũ tâm như tro tàn, cô thật thà: "Nguyễn tổng...tôi lúc ấy nhận được mail của bà chủ tịch mới đến dụ dỗ cậu, không phải thật lòng, rất xin lỗi, hiện tại tôi liền rời đi."
Nguyễn Ức dựa vào ghế giám đốc, cười như không cười: "Mail?"
Tô Tiêu Vũ nhìn cô: "Đúng vậy."
Nguyễn Ức đối diện với đôi mắt cô: "Vậy cậu không thắc mắc sao? Vì sao không có ai khác nhận được mail tương tự?
Tô Tiêu Vũ trợn tròn mắt, giương nửa miệng hỏi: "Không...không có, vì sao?"
Nguyễn Ức nhợt nhạt cười, khuôn mặt lạnh lùng rốt cuộc hòa tan, "Bởi vì bức mail đấy, là tôi gửi cho cậu."