Đi Qua Con Đường Dài Nhất Là Kịch Bản Của Cậu

Chương 28




Chương 28.
Gần đây bà nội Nguyễn Thu đang cùng phu nhân ngọt ngào trong thế giới hai người.
Vậy mà hiện tại lại bị một đống điện thoại gọi đến khóc lóc kể lể, khiến bà vừa phiền lòng vừa bối rối, ngồi đối diện, vị phu nhân tuy đã lớn tuổi nhưng vẫn cao nhã đoan trang nhẹ nhàng xoa mặt bà: "Chính Trực làm sao vậy?"
Nguyễn Thu thở dài: "Mấy người phía cậu Vương nói con bé dạo này tâm tình bất ổn, ở công ty luôn đột kích kiểm tra, hơn nữa rất rõ ràng, mục đích không phải để kiểm tra, mà là để phát giận."
Phu nhân:...
Nguyễn Thu nghĩ ngợi: "Tôi phải về xem con bé, hay là thất tình rồi."
Bà chủ tịch tuy đã lớn tuổi, nhưng vẫn như sấm rền gió cuốn, một giờ sau đã đuổi đến phòng làm việc.
Nguyễn Ức thấy bà nội tới cũng không ngoài ý muốn, ánh mắt hẹp dài như đang nhìn bà mình, lại như đang nhìn sang chỗ khác.
Bộ dáng cao thâm khó đoán như vậy thật ra lại làm bà nội có chút không nhìn thấu được, "Ta nghe mấy người bên chú Vương của con nói, gần đây con luôn kiểm tra nhân viên, còn luôn phát giận?"
Đừng thấy là cháu gái mình, Nguyễn Ức trước mặt đã sớm không còn là bé Chính Trực rúc vào trong lòng bà nội khi còn nhỏ, hiện tại giơ tay nhấc chân đều ngày càng có khí phách lãnh đạo, đây là điều bà đã từng mong đợi nhất, mà hiện giờ, Nguyễn Thu lại đột nhiên hoài niệm bé gái nho nhỏ ỷ lại mình khi ấy.
Nguyễn Ức gật đầu, "Vâng." Cô thật ra dám làm dám chịu, nhìn sang bà nội: "Bà nội, chân của bà hình như không dài như con."
Nguyễn Thu:...
Điên mất.
Bà nội không thể tưởng tượng nhìn Nguyễn Ức, tâm tư Nguyễn Ức lại không ở trên người bà, đầu óc chỉ nghĩ đến hình ảnh giám đốc chân dài trong lời Tiểu Vũ.
Bà nội bị cháu gái làm cho mơ hồ, nhìn chằm chằm Nguyễn Ức: "Chính Trực, có phải gần đây áp lực công việc quá lớn...con nếu mệt thì nói cùng ta, đừng làm bà nội sợ."
Nguyễn Ức cong khóe môi: "Gần nhất công ty vẫn vận hành hết thảy bình thường, không có quá nhiều chuyện phiền lòng."
Bà nội mới không tin, che miệng lại: "A, cháu gái ngoan của ta, không cần lừa bà nội, nói đi, con rốt cuộc gánh vác bao nhiêu áp lực, mới có thể lấy màu tím con ghét nhất làm son môi?"
Nguyễn Ức:...
Cô mới không có...chỉ là dạo này rất thích màu tím mà thôi.
Nguyễn tổng từ nhỏ chính là như vậy, cô nếu từ chối trả lời cái gì, bà chủ tịch liền mồm mép phá phách đến không còn đường lui.
Cuối cùng, bà nội vẫn hết cách, gọi A Luân đến.
"A Luân, gần đây Chính Trực ở công ty biểu hiện thế nào?"
A Luân nghe xong lập tức đứng thẳng: "Biểu hiện cực kỳ tốt, perfect!"
Bà nội hoài nghi nhìn cô: "Thật sao? Không hề giống như đang trong thời kỳ tiền mãn kinh tùy tiện tức giận?"
A Luân như cành trúc yếu ớt, thân mình đang đứng thẳng lập tức sụp xuống, khóc chít chít nhìn Nguyễn Thu: "Không có, bà chủ tịch, cầu xin ngài, tháng này con...trừ tiền lương cơ bản thì cái gì cũng không có, cầu xin ngài rủ lòng thương, con trên có mẹ già dưới có con nhỏ...một nhà đều phải dựa vào con."
Nguyễn Thu:...
Được lắm, xem ra lời đồn không phải là giả.
Chính Trực nhà bà không thiếu lúc làm khó người khác, nhưng lần này rốt cuộc là vì cái gì?
Chẳng lẽ là vì...Tiểu Vũ?
Đối tượng tình nghi số một Tô Tiêu Vũ giờ này đang ngồi trên xe lăn của mình, rút một đóa hoa hồng từ trong lọ, từng cánh lại từng cánh hoa rơi xuống: "Cậu ấy thích mình." Lại ngắt một cái: "Cậu ấy không thích mình..." Lại ngắt: "Cậu ấy thích..."
Hôm nay trò chuyện cùng Lý Yên, Tiểu Vũ là đồ ngốc cũng có thể ẩn ẩn cảm giác được tình cảm của Nguyễn Ức.
Nhưng cô vẫn không dám hy vọng hão huyền.
Cô cảm thấy mọi chuyện có gì đấy không chân thật...tuy rằng cảm tình khi nhỏ vẫn còn...nhưng Nguyễn tổng như vầng thái dương chói lóa mắt người, thật sự sẽ thích tên ngốc vừa mới vào đời cái gì cũng không có còn nợ ngập đầu như mình sao?
Khi nội tâm con người có hoài nghi cực lớn đối với hiện thực, lại muốn chứng thực phần huyền nghi này, cách làm thường sẽ giống Tiểu Vũ hiện tại, biến thân thành bà đồng, dùng bói toán tìm kiếm câu trả lời.
"Cậu đang làm gì?"
Nguyễn Ức không biết đã đến gần từ khi nào, dọa Tiểu Vũ nhảy dựng, nhanh chóng ném cành hoa còn dư lại lên bàn trà, hoảng loạn nói: "Không có gì đâu?"
Nguyễn Ức nhìn cô, lại nhìn sang cánh hoa kia: "Tôi muốn uống sữa."
Tiểu Vũ khó xử nhìn xuống xe lăn của mình: "Sữa?"
Nguyễn Ức gật đầu: "Ừ, làm nóng."
Tiểu Vũ:...
Quả nhiên, nhất định là cô hy vọng hão huyền.
Bắt một người "tàn tật" phải đi đun nóng sữa cho mình, cũng chỉ có Nguyễn tổng mới làm.
Tiểu Vũ gian nan đi phục vụ cho Nguyễn tổng.
Thấy tên đáng thương hề hề kia vào phòng bếp, Nguyễn Ức đi đến trước bàn trà, nhìn một bàn cánh hoa ở kia, lại cầm lấy cành hoa bị Tiểu Vũ làm cho không còn nguyên vẹn, trầm tư một lát.
Nguyễn Ức lại rút một cành khác từ trong bình, bắt chước Tiểu Vũ vừa rồi ngắt từng cánh, sau đó đặt lên trên bàn, cầm cành hoa vừa rồi Tiểu Vũ lấy ném vào thùng rác, còn cố ý dùng khăn giấy đắp lên.
Tiểu Vũ tiêu phí năm phút mới làm sữa nóng được, Nguyễn Ức ngồi một bên uống.
Tiểu Vũ lấm la lấm lét nhìn cô, lại trộm nắm chặt cánh hoa còn lại, kỳ thật vừa rồi cô đã tính qua loa một chút, còn thừa lại không đến bảy cánh, dựa theo trình tự, cuối cùng hẳn sẽ rơi xuống "Cậu ấy không thích mình".
Nhưng thời khắc được chứng kiến kỳ tích đến rồi.
Tiểu Vũ ngắt cánh hoa, lẳng lặng niệm "cậu ấy thích mình" trong miệng, cô mở to hai mắt, đây là mảnh cuối cùng.
Chẳng lẽ...đây đúng là trời cho lương duyên? Ông trời cũng thấy sức hấp dẫn của mình quá lớn, Nguyễn tổng không cách nào ngăn cản sao?
Tiểu Vũ thật dễ thỏa mãn, vì một cánh hoa huyền diệu cuối cùng kia, cô đã có thể ngủ thoải mái rồi.
Ban đêm, một thân ảnh lén lút đi vào phòng khách.
Cô cong lưng, mở thùng rác, cẩn thận nhặt từng cánh hoa, sau đó vào thư phòng, dùng máy móc chuyên nghiệp ép khô, đem từng cánh hoa cất vào hộp pha lê chân không tinh xảo, lại trộm viết mấy chữ ở dưới.
--- Mình thích cậu.
Sáng sớm hôm sau.
Tiểu Vũ năn nỉ Nguyễn Ức nửa ngày muốn đến công ty, Nguyễn Ức thế nào cũng không đồng ý, cô lại từ xe lăn đứng lên, "Eo của tôi không có việc gì, cậu xem đi, Nguyễn tổng, cậu xem đi."
Nguyễn Ức nhìn cô, nhàn nhạt: "Cậu nếu còn nhiều lời, tôi có thể cho cậu lập tức có việc để làm."
Tiểu Vũ:...
Nguyễn tổng làm khó người khác, trước nay đều không hề nương tay.
Thời điểm buổi chiều, Lý Yên đến thăm Tiểu Vũ, Tiểu Vũ ôm cánh tay cô làm nũng: "Chị, em không muốn ở nhà, sắp hỏng cả người rồi."
Lý Yên chọc chọc mũi cô: "Em thành thật một chút đi, lần trước chúng ta ra ngoài chơi em còn té xỉu, bác sĩ kiểm tra xong nói em có chút mệt nhọc quá độ, đâu ra khỏe mạnh, cho nên Nguyễn tổng mới cưỡng chế bắt em nghỉ ngơi."
Tiểu Vũ nghe thấy sửng sốt một chút, ngây ngốc nhìn Lý Yên.
Gì cơ?
Lý Yên xem bộ dạng ngốc của cô, thở dài: "Em đấy, đang ở trong phúc lại không biết có phúc."
Nguyễn tổng tốt với cô ấy thế nào? Mình cùng A Luân cũng phải hâm mộ.
Tiểu Vũ trầm mặc trong chốc lát, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Tối nay em sẽ làm cháo ngọt cậu ấy thích."
"Được, vậy tôi đi về trước." Lý Yên thu thập đồ vật chuẩn bị rời đi, Tiểu Vũ cẩn thận giữ chặt cô: "Chị, dạo này chị có mệt nhọc quá không? Em thấy trong mắt chị đều là tơ máu, Nữu Nữu có chuyện gì sao?"
Đôi khi, Tiểu Vũ thật sự có thể làm người khác cảm động, Lý Yên gật đầu, ngữ khí trầm xuống: "Nữu Nữu gần đây hay sốt nhẹ, đi bệnh viện rất nhiều, vẫn tìm không ra nguyên nhân."
Tuy rằng trong nhà có bảo mẫu, nhưng rốt cuộc có một số việc Lý Yên cần phải tự tay làm.
Tiểu Vũ đau lòng cho chị mình, "Chị, dù sao em cũng nhàn rỗi, nếu không em đến giúp chị trông em bé."
Lý Yên nhìn cô cười, sửa sang lại một chút quần áo, cầm túi rác chuẩn bị rời đi.
Mới vừa ra khỏi cửa, Lý Yên liền gặp Nguyễn tổng đang từ trên xe xuống, cô nhanh chóng đứng thẳng: "Nguyễn tổng."
Cô không được tự nhiên cúi thấp đầu, sợ Nguyễn Ức cũng nhìn thấy tiều tụy trong mắt mình.
Lý Yên có kinh nghiệm làm việc phong phú, không còn ngây thơ như Tiểu Vũ, có thể rất nhanh che giấu cảm xúc của mình trong khoảng thời gian ngắn.
Cô quá rõ mỗi người chủ muốn gì, đều hy vọng nhân viên cấp dưới của mình tinh thần phấn chấn, huống chi là một phụ tá đắc lực như mình. Chức vị này của cô, không biết có bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào, Lý Yên không phải Tiểu Vũ, không có phần may mắn kia, chỉ có thể càng thêm nỗ lực.
Nguyễn Ức nhìn cô: "Chị Yên."
Lý Yên ngẩng đầu lên.
Nguyễn Ức đối diện với đôi mắt của cô: "Tôi đã nói với phòng nhân sự, tháng sau, chị cứ nghỉ đi."
Lý Yên ngây ngẩn cả người nhìn Nguyễn Ức.
Phía sau Nguyễn Ức, A Luân xách theo hai túi tôm hùm đất cười tủm tỉm đi đến, "Đúng vậy, Nguyễn tổng còn liên hệ với chuyên gia uy tín, để tôi lái xe đưa chị cùng Nữu Nữu đi xem."
"Nguyễn tổng..."
Một khắc đó, nước mắt của Lý Yên đều rơi xuống, Nguyễn Ức nhìn cô, cong khóe môi, không hề nhiều lời đi vào nhà.
Cô không phải người sẽ khách sáo hàn huyên, nhưng sẽ đem từng chuyện như thế này làm thật tốt.
A Luân có chút chua xót nhìn Lý Yên đỏ mắt nhịn khóc, nhưng vẫn giữ mặt mũi cợt nhả với cô: "Ai da, chị, đừng như vậy, tôi đều quen thấy chị kiên cường rồi, đột nhiên yếu đuối như vậy, làm người ta nhịn không được thương tiếc."
Lý Yên chịu đựng cơn đau ở mũi, chụp lấy bả vai A Luân, "Ba hoa."
Rốt cuộc vẫn không yên tâm, Lý Yên chần chừ hỏi: "Tôi không ở đây một tháng..."
A Luân cười: "Phòng nhân sự đều đã sắp xếp xong rồi, chi nhánh bên kia sẽ điều một người có kinh nghiệm đến, chị cứ yên tâm."
Lý Yên gật đầu, quay lại, thật sâu nhìn thoáng qua Nguyễn Ức.
Cả đời này, trên trời dưới đất có thế nào, cô nhất định nguyện trung thành với Ức Phong.
Nguyễn Ức vào phòng, thời điểm cởi áo khoác, Tiểu Vũ bay đến, cô đã ném xe lăn đi chỗ khác, tuy rằng đi đường còn phải vịn eo: "Tôi làm món cháo cậu thích nhất đấy."
Nhìn đến nụ cười kia, Nguyễn Ức ấm áp trong lòng, cô nghĩ Tiểu Vũ những ngày này chắc đều đợi mình về nhà, cho nên sẽ cười ấm áp như vậy, chỉ là giây tiếp theo, ảo tưởng tan biến.
Tiểu Vũ nhìn thấy tôm hùm đất trong tay A Luân, kích động như gặp được tiên nữ, "A a a a a! Chị A Luân, tôm, tôm hùm đất, em yêu chị, quá yêu!"
Nguyễn Ức:...
A Luân:...
Tình yêu này làm A Luân run bần bật.
Tiểu Vũ chính là cái dạng này, thật ra, người có cá tính như A Luân cùng Lý Yên đều không dễ tiếp xúc. Lý Yên ngoài lạnh trong nóng, người bình thường đều chưa kịp chạm đến phần nóng kia đã bị đông chết. A Luân thì sao? Ha ha, trên mặt luôn mang theo tươi cười, chính là không việc gì lại nghịch dao gì đó, đánh cái gì đó, trời sinh mang sát khí, nào có ai dám đến quá gần.
Lúc này mới được bao lâu, Tiểu Vũ liền sắp cùng hai người này kết bái tỷ muội, đặc biệt là Lý Yên, thật là coi Tiểu Vũ như chính con mình.
A Luân không chỉ mua tôm, cô còn mang theo bia, thêm hai chai rượu, bắt đầu đặt hố với Tiểu Vũ.
"Tiểu Vũ, chị đây xem em lớn tuổi rồi còn không yêu đương gì, vì sao thế?"
Tiểu Vũ ăn đến cái miệng nhỏ béo ngậy: "Chị so với tôi còn già hơn, không phải cũng không yêu đương sao?"
A Luân:...
Không hổ là người Nguyễn tổng coi trọng.
Nguyễn Thu ngồi một bên bấm điện thoại check mail, ngoảnh mặt làm ngơ với đối thoại của hai đứa cháu.
Hai tên này lại bắt đầu phun ra hết, từ thích loại hình nào, đến tóc dài đẹp hay tóc ngắn đẹp, lúc sau, A Luân no một bụng tôm, thuận miệng hỏi: "Em cảm thấy, chuyện nào người kia làm là có thể khiến em động tâm nhất?"
Tiểu Vũ uống hết một vại bia, tuy rằng không đến mức như cái ngày kia diễn tiết mục Long Vương gì đấy, nhưng vẫn có chút hơi say: "Tôi cảm thấy, thời điểm lãng mạn nhất chắc là khi còn nhỏ, có lần trong nhà mất điện, sau đó cha tôi thắp nến, ôm đàn guitar hát cho mẹ tôi, cảm giác rất đẹp."
Đây là Tiểu Vũ nói thật, A Luân nghe xong lại cười: "Đơn giản nhỉ."
Còn không phải sao? Rất đơn giản.
Ban đêm, trong nhà mất điện một cách kỳ diệu.
Tiểu Vũ đang ngồi trong phòng khách mân mê hộp thuốc, hoảng sợ, cách đó không xa, thanh âm của Nguyễn Ức rất thấp: "Tiểu Vũ, cậu đâu rồi?"
Xung quanh một mảnh đen như mực, trái tim Tiểu Vũ nhảy lộn xộn, "Tôi...tôi không nhìn thấy gì cả. Chính Trực, cậu ở đâu?"
Nguyễn Ức nghe xong, trong lòng nhảy lên một cái.
Tiểu Vũ rất ít khi gọi cô như vậy.
"Cậu ở đấy, đừng nhúc nhích."
Nguyễn Ức dặn dò, Tiểu Vũ thật sự không dám động. Phía đối diện truyền đến tiếng ngăn kéo mở, sau một lát, trong bóng tối cháy lên điểm lửa, trên tay Nguyễn Ức bê một ngọn nến, thở ra một hơi: "May mà trong nhà vẫn còn nến."
Tiểu Vũ nhìn cô, đột nhiên cười thật dịu dàng: "Có đàn guitar ở đấy không? Nguyễn tổng có muốn ôm đàn hát một chút?"
Nguyễn Ức nhìn cô chằm chằm, trong vòng sáng ảm đạm, đôi mắt Tiểu Vũ còn sáng hơn cả ánh nến, cô nhìn Nguyễn Ức, trong mắt, các loại ẩn nhẫn lưu luyến tuôn trào ra. Giờ khắc này, cô xác định...Chính Trực của cô cũng thích cô, một chút cũng không sai.
Nguyễn Ức giật mình, tim đột nhiên nhảy đến lợi hại.
Cậu ấy đã biết? Bao lâu rồi?
Cô tung hoành trên thương trường, muốn lừa cô còn khó hơn so với muốn lên trời, vậy mà hiện giờ, cô lại bị một đứa nhỏ đặt kịch bản.
Nhưng kịch bản này, cô cam tâm tình nguyện diễn theo.
Rất nhanh, trong căn phòng u tối, thanh âm nhẹ nhàng của Nguyễn Ức truyền đến .
--- Tôi nguyện ý, tôi nguyện ý vì em, bị trục xuất đến chân trời
Chỉ cần em thật lòng mang tình yêu đáp lại.
Hết thảy đều nguyện ý, hết thảy đều nguyện ý, vì em
......
Lãng mạn cỡ nào, ấm áp cỡ nào, cùng làm người mê say.
Mà ở ngoài phòng, cùng với màn đêm ẩm ướt, A Luân ngồi xổm bên cạnh nguồn điện buồn bực hút thuốc, anh em bên người càng mất kiên nhẫn: "Chị, đời này em đã trải qua biết bao lần làm vệ sĩ, núi đao biển lửa đều đi qua, như thế nào...như thế nào hiện tại phải lưu lạc đến cạnh tủ điện thế này? Này...Nguyễn tổng còn phải hát bao lâu? Em sẽ không phải ngồi xổm cả đêm chứ?"
A Luân một tay che mặt, "Đừng hỏi tôi, hỏi nước mắt đi."
Nguyễn tổng cùng Tiểu Vũ mãi vẫn chưa chính thức ở bên nhau, lăn lộn mình nhiều như vậy, về sau thật sự yêu nhau rồi, còn không được thì trời cao ơi?