Dị Nhân Tu Chân Đa Thế Giới

Chương 3: Ma giáo thập niên tâm kế - P1




Bên ngoài hang động, ba mươi đứa trẻ từ 5 đến 9 tuổi đang ngồi chờ ăn.

Một thanh niên Ma giáo trạc 18, 19 tuổi khôi ngô tuấn tú đang cầm trên tay một cái đùi gà nướng thơm phức đi ngang qua bọn trẻ. Bọn trẻ này thèm chảy cả nước bọt. Có đứa không nhịn được chép chép miệng mấy cái, hiển nhiên là đang cố nuốt nước bọt xuống.

Thanh niên nhân Ma giao đi một vòng rồi đứng lại trước mặt bọn trẻ, tay giơ cái đùi gà, miệng nói lớn:

- Các đệ đệ muội muội. Các ngươi có biết đây là gì không?

- Biết. Biết. Ta biết này. - Rất nhiều cánh tay trẻ nhỏ đưa lên. - Đó là đùi gà nướng.

- Hay lắm. Các ngươi có muốn ăn đùi gà nướng này không? - Thanh niên tuấn tú nhứ nhứ mấy cái.

- Muốn muốn lắm. - Bọn trẻ hô vang cả lên.

- Tốt. Nếu có ai biết được tên của ta thì sẽ có cơ hội được ăn đùi gà này đó. - Thanh niên tuấn tú cười nói.

- Là Lữ đại ca. Chính là Lữ đại ca. Ta nói đúng rồi mau đưa đùi gà cho ta đi nào? - Một đứa trẻ khoảng 9 tuổi rất nhanh nhẩu nói. Rõ ràng đứa trẻ này tâm tư vẫn còn rất hồn nhiên như một đứa trẻ 3,4 tuổi - chính là do tác dụng của Tẩy Não Ma Pháp còn ảnh hưởng.

- Vẫn còn chưa đầy đủ họ tên của ta. - Lữ đại ca nói.

- Là Lữ Bá Mãnh đại ca. Ta nói đúng chứ. - Một đứa bé nói.

- Hay lắm. Đùi gà này cho ngươi. - Lữ đại ca vừa nói vừa đưa đùi gà đến.

Đứa bé không kiềm nổi sung sướng hô lên một tiếng:

- Aaa. Ta được đùi gà rồi. Ngon quá thơm quá đi thôi. Ta ăn trước đây các huynh đệ ơi.

- Ta biết người là Lữ Bá Mãnh đại ca. - Một đứa trẻ khác háu ăn không kìm được la lên.

- Ta cũng biết ngươi là Lữ Bá Mãnh đại ca.

- Ta... Ta cũng....Lữ Bá Mãnh đại ca ca ca ca.... - một đứa bé gái 5 tuổi không kịp nói, sợ bạn chen mất bèn la toáng cả lên, phỏng chừng như muốn gây sự chú ý lớn nhất vào mình.

Một trường lộn xộn ầm ĩ vang lên. Một đám con nít háu ăn làm rộn cả một góc rừng. Mấy thanh niên Ma giáo không nhịn nổi bật cười ha hả. Có người mắng:

- Lữ tiểu tử thối. Ngươi thật là lắm trò. Ha ha ha.

- Có phải là đáng yêu lắm không? - Lữ Bá Mãnh vừa cười vừa đáp.

- Tốt. Có kẻ bày trò như ngươi chúng ta cũng thoải mái một chút a. - Các thanh niên kia đáp.

Lữ Bá Mãnh giơ một tay về phía bọn trẻ. Tức thì bọn trẻ im phăng phắt, tất cả chú tâm vào cái đùi gà nướng thứ hai trên tay Lữ đại ca của chúng.

- Ở đây còn rất nhiều đùi gà. Ai cũng có phần. - Lữ Bá Mãnh nói. - Tuy nhiên, chỉ những đệ đệ muội muội nào nói được tên của mình thì mới được ăn đùi gà này.

- Ta biết, ta nói.... - Mấy cánh tay giơ lên.

- Từ từ đã nào. Nhiều cánh tay giơ như vậy không thể cùng lúc nói được. Ta sẽ chỉ từng người một. Ai nói đúng sẽ được đùi gà.

- Nào ngươi nói đi. - Lữ Bá Mãnh chỉ vào một cậu bé tầm 6 tuổi.

- Ta... ta... - cậu bé vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào cái đùi gà trên tay Lữ đại ca. -...ta là Mã Tập.

- Hay lắm. Nói đúng rồi. Đùi gà này cho ngươi. - Lữ Bá Mãnh giao đùi gà cho Mã Tập. Đứa bé lập tức mừng rơn cầm đùi gà vung lên.

- A ta được đùi gà rồi. Á á

Mã Tập vui mừng thế nào mà vung tay làm cái đùi gà dính mỡ tuột văng lên cao.

- Hây a. - Lữ Bá Mãnh tuốt đao sau lưng xoay 1 vòng hào nhoáng rồi chặn ngay cái đùi gà đang rơi xuống. Cái đùi gà nằm ngay ngắn trên lưỡi đao.

Bọn trẻ im phăng phắt. Mấy thanh niên ma giáo cũng ngó qua xem Lữ tiểu tử hắn giở trò gì.

Chỉ việc đưa tay ra là có thể chụp lấy cái đùi gà rồi, hà cớ gì phải múa đao biểu diễn như thế chứ?

- Các đệ đệ muội muội nhìn xem. Ta múa đao có giỏi không? - Lữ Bá Mãnh nâng thanh đao có cái đùi gà lên.

- Giỏi lắm ạ. - Bọn trẻ đáp. - Lữ đại ca múa đao giỏi nhất nhất luôn, vô địch thiên hạ luôn.

- Ôi thần linh ơi. - Các thanh niên Ma giáo xung quanh ôm mặt.

- Nói hay lắm. Nếu các đệ muội học đao giỏi như ta thì sau này sẽ không sợ bị rơi mất đùi gà nữa. Có biết không? - Lữ đại ca dạy bảo.

- Dạ biết. Lữ đại ca vô địch thiên hạ đao pháp không địch thủ. - Đám trẻ lại lao nhao.

- Tốt tốt. - Lữ Bá Mãnh gật gù.

- Lữ đại ca múa đao giỏi nhất luôn. Đưa cho đệ cái đùi gà đi - Mã Tập hai mắt tròn xoe.

- A, quên mất. Của đệ đây. - Lữ Bá Mãnh lấy đùi gà trên đao xuống đưa cho Mã Tập - Đệ ăn xong, nhớ luyện tập đao pháp để bảo vệ đùi gà nhé.

- Đệ biết rồi. Đa tạ Lữ đại ca vô địch thiên hạ nhé. - Mã Tập chộp cái đùi gà cười hi hi.

- Nào tiếp theo, muội muội tên là gì? - Lữ Bá Mãnh lôi một cái đùi gà nướng khác từ trong túi da ra đưa về phía một cô bé xinh xắn độ 7 tuổi.

- Muội tên là Diệp Thúy Vy. - Cô bé nhẹ nhàng trả lời, phong thái thật là nho nhã.

- Hay lắm, Tiểu Vy. Cái này cho muội. - Lữ Bá Mãnh đưa đùi gà cho cô bé.

- Đa tạ Lữ đại ca. - Cô bé mỉm cười khẽ đưa tay nhận lấy phần của mình.

Tuy những đứa trẻ ở đây đều đã bị Tẩy mất trí nhớ về quá khứ nhưng phần phong cách xử sự thì lại không thay đổi mấy. Những nếp ứng xử từ nhỏ đã thành thói quen nên ở đây vô thức được bộc lộ ra. Qua cách cư xử và thái độ của từng đứa có thể biết được đứa nào ở trong danh gia thế tộc, được dạy bảo cặn kẽ hoặc là đứa nào ở trong gia đình ít được cha mẹ quan tâm. Đứa bé Diệp Thúy Vy này có cốt cách của một tiểu thư đài các, phong thái tự tin, nho nhã hẳn là con của tri thức cao cấp hoặc danh gia vọng tộc.

- Ủa Tiểu Vy à. Sao muội vẫn còn không ăn đi. - Một thanh niên Ma giáo gần đó nói.

- Muội đang chờ Lữ đại ca phát đùi gà cho tỷ tỷ của muội rồi mới cùng ăn. - Diệp Thúy Vy vừa nuốt nước bọt vừa nói.

- Tỷ tỷ của muội là ai? - Lữ Bá Mãnh quay lại hỏi.

- Là Diệp Thúy...a quên mất. Ta không được nói tên phải không? - Cô bé Thúy Vy rất nhanh trí, bèn lấy tay chỉ - là tỷ tỷ này nè Lữ đại ca.

Lữ Bá Mãnh bèn hướng đến cô bé mà Thúy Vy vừa chỉ hỏi: - Muội muội tên là gì?

- Muội tên là Diệp Thúy Vân. - Cô bé tròn xoe mắt đáp. - Đa tạ Lữ đại ca.

Hai cô bé nhìn nhau, cùng giơ 2 cái đùi gà lên khoe với nhau cười hi hi. Cả hai cô bé ngay cả khi rất đói bụng mà cách ăn uống cũng thật nho nhã từ tốn.

Từ trong hang động, Lý Điển đang quan sát những đứa trẻ đang ăn uống ngoài sân.

- Lý thánh sứ à? Ngươi nhìn gì vậy? - Trần Vấn đứng một bên hỏi.

- Các ngươi có thấy cô bé Diệp Thúy Vy dưới kia không? Đó chính là người rất cần cho Ma đạo tứ trụ chúng ta. - Lý Điển ánh mắt rạng ngời. - Ma đạo được cứu rồi.

Ba người Phương Ảnh, Trần Vấn, Liên Trầm nhất thời ngây ngốc không hiểu được ẩn ý sâu xa của Lý thánh sứ. Lý Điển xưa nay nổi tiếng có tài nhìn xa trông rộng, chỉ một lời của y mà Tu La ma đạo vốn từ hạng bét vươn lên đứng đầu Ma đạo tứ trụ cũng đủ hiểu đẳng cấp của y như thế nào. Ba người giáo đầu đưa mắt nhìn nhau lắc đầu tỏ ý không hiểu.

- Mười năm. Chỉ trong vòng 10 năm, Ma giáo nhất định sẽ hùng mạnh trở lại. - Lý Điển lẩm bẩm trong miệng, tuy nhỏ nhưng mười phần chắc chắn. Dường như y đang tự nói với chính mình thì đúng hơn.

Ba người Phương Ảnh, Liên Trầm và Trần Vấn ở bên nghe thấy mà cả kinh.

- Mười năm?

- Làm sao có thể? - Phương Ảnh vẫn không dấu nổi sự ngạc nhiên. - Ma đạo chúng ta phải trải qua hơn nghìn năm mới vững mạnh như vậy. Làm thế nào chỉ trong 10 năm đã khôi phục?

- Thánh sứ à. Người vẫn ổn chứ - Trần Vấn lo lắng.

Lý Điển đột nhiên cười lớn: - Tất nhiên là ta ổn. Ta đang rất vui là đằng khác. Ha ha ha.

Lý Điển quay người bước vào trong hang động bỏ mặc ba ma giáo giáo đầu ở đó.

Sáng hôm sau...

- Lý thánh sứ à. Chuyện hôm qua, người nói 10 năm là thế nào? - Phương Ảnh hỏi - Có thể nói rõ một chút không?

- Hôm qua ta bỏ đi đột ngột các ngươi không phật ý chứ? - Lý thánh sứ ân cần hỏi.

- Đâu có. - Ba người kia cười xòa. - Chúng ta biết Thánh sứ bỏ đi ắt là có nguyên do.

- Ta chính là vào phòng ngồi định tâm suy nghĩ cho vẹn toàn. - Lý Điển đạo mạo nói.

- Suy nghĩ cho vẹn toàn. Phải chăng thánh sứ người đã có một kế hoạch tốt. - Liên Trầm hỏi.

- Đúng là như vậy. - Lý thánh sứ gật gù.

Ba người nhìn nhau ánh mắt rạng ngời thấy rõ. Phương Ảnh nói:

- Thánh sứ có thể tiết lộ một chút không?

- Không phải tiết lộ, ta còn nói chi tiết cho các ngươi nghe. Bởi trong kế hoạch này, ta phải nhờ toàn bộ vào các ngươi rồi. - Lý Điển nói. - Cả đêm hôm qua ta suy nghĩ, rốt cuộc được một bản đồ chiến lược, tạm gọi là Kế Hoạch Mười Năm Tái Khởi.