Dị Nhân Đại Náo Tu Tiên Giới

Chương 111: 111: Sự Thật Hé Mở






Mười tên thống lĩnh nín thở, nghiêng đầu lắng nghe.
Vị chủ thượng bắt đầu nói:
Dưới Đại Trịnh là một cái phế linh mạch, mặc dù đã phế nhưng linh khí so với bên ngoài vẫn vô cùng dồi dào.
Bên ngoài muốn kết Yêu Đan vì thiếu linh khí nên thường dừng lại ở mức Khuyết Yêu Đan.

Chỉ có tại bên trong linh mạch, mới có cơ hội kết Vương Yêu Đan.
Nhưng cửa vào linh mạch là bí mật cao nhất của Đại Trịnh, ngoài hoàng đế ra không ai biết được.
Vạn Trùng quốc chủ mở ra cuộc chiến chính là vì phế linh mạch này.
“Chủ thượng, tin tức này liệu có đáng tin? hình như Mậu Thổ đã lùng sục khắp kinh thành.” Độc Hạt chắp tay hỏi.
Bây giờ bọn họ đã hiểu hành động đào bới trước đó của Mậu Thổ, thì ra là để tìm linh mạch.

Nhưng có vẻ không kết quả.
“Tin tức này khá đáng tin.” vị chủ thượng nói.
Đám thuộc hạ nhíu mày, một tin tức quan trọng như thế sẽ không dễ dàng lọt ra ngoài, chủ thượng làm sao biết.
“Vì kẻ nói ra bí mật này, chủ động gặp ta để hợp tác chính là… quốc sư Đại Trịnh Diệp Hồng Vân.” vị chủ thượng ném ra một cái tin tức trọng đại.
Chúng yêu mắt chữ O miệng chữ A, chuyện này thật không thể nào tin được.
“Chủ thượng, Diệp Hồng Vân theo như chúng ta điều tra, ả là người của Xiển Giáo xa xôi ở phương nam, làm sao ả biết được bí mật Đại Trịnh, quá mức không đáng tin.” Sát Hồ Điệp nói lên nghi ngờ.
Vị chủ thượng giải thích:
“Đại Trịnh đã từng có thời kỳ xuống dốc, đất nước loạn lạc, sau đó có một vị hoàng tử thống lĩnh hoàng tộc, giành lại quyền lực, lên ngôi hoàng đế mở ra thời kỳ hưng thịnh mới cho Đại Trịnh, chính là Trung Hưng Hoàng Đế.
Nhưng vị hoàng tử này không phải mạch chính, để củng cố tính chính danh, để cỏ xanh không mọc lại, hắn đã tiêu diệt tất cả người mạch chính của thái tử.

Đây là lịch sử đen tối của hắn.
Sách sử sau này đều ghi thái tử vô năng không đảm đương được trách nhiệm.

Trung Hưng Hoàng Đế liền đứng lên gánh vác sứ mệnh, sau đó… không có sau đó, thái tử và dòng dõi biến mất khỏi dòng sông thời gian.”
“Ý chủ thượng là… Diệp Hồng Vân chính là mạch này của thái tử, lưu lạc tới phương nam, bây giờ trở về báo thù.” đám thống lĩnh dễ dàng suy luận ra phía sau câu chuyện.
Vị chủ thượng gật đầu.
Điều đó giải thích vì sao Diệp Hồng Vân biết Đại Trịnh có phế linh mạch, bí mật mà chỉ có cao cấp nhất hoàng tộc mới biết được.
“Chủ thượng, thuộc hạ cảm thấy không thể nào tin được ả Diệp Hồng Vân này.


Đây có khi nào là một cái bẫy.” Hắc Hung lên tiếng.
“Nếu ả muốn trả thù, vị trí bây giờ rất tốt, giết Thái Đức, đoạt lấy linh mạch, còn cần chúng ta làm gì?” La Y tiếp lời.
Thanh Lang gật đầu nói tiếp.
“Đúng vậy! hợp tác với chúng ta còn có nguy cơ mất nước, ả là con cháu Đại Trịnh, có thể làm như vậy sao? thù nước hận nhà là hai thứ khác nhau.”
“Thuộc hạ cho rằng ả muốn mượn sức mạnh của chúng ta tiêu diệt Thái Đức, sau đó lật mặt với chúng ta làm ngư ông đắc lợi.”
Đám thống lĩnh gật đầu, lời này rất có lý, kế sách đơn giản nhưng tính thực tiễn rất cao, khả năng thành công cũng rất lớn.

Kế hoạch tốt là kế hoạch có thể thành công, không quan trọng nó phức tạp hay đơn giản.
Trước sự nghi ngờ của đám thuộc hạ, tên chủ thượng chỉ nhún vai, thản nhiên nói:
“Ai biết được!”
“Trước thực lực tuyệt đối thì âm mưu gì cũng là trò trẻ con.

Ta có thập đại thống lĩnh trí dũng song toàn còn sợ bọn chúng sao?”
Lời này vừa ra khiến đám thuộc hạ bừng bừng khí thế.

Đúng như vậy, mười người chúng ta cộng thêm thống lĩnh, chỉ cần Kim Đan không ra, ai chúng ta cũng xử được.
Nửa ngày sau, Hắc Hung lại hỏi:
“Chúng ta giả thua là vì sao?”
“Rất đơn giản! chúng ta không thua, Thái Đức sao dám rời thành đi đến chỗ cửa vào linh mạch.

Ta nghi ngờ tế tổ chỉ là cái cớ, đến cửa linh mạch mới là mục đích thật sự và nó ở ngạy tại châu Vũ Tiên.” vị chủ thượng trả lời.
“Nhưng hắn đến chỗ linh mạch lúc này làm gì? cho dù có khai thác được mấy trăm khối linh thạch hình như cũng không còn ý nghĩa.” La Y thắc mắc.
Mấy trăm khối linh thạch quý thật đấy nhưng nó không thể nào ngay lập tức biến thành chiến lực.
“Vì hắn giống ta muốn mượn nhờ linh khí trong mỏ trùng kích Kim Đan cảnh.” vị chủ thượng lại ném ra một cái tin tức nặng ký.
Đám thuộc hạ không thể nào tin nổi, nhao nhao bàn luận.
“Cái gì? vậy chẳng lẽ hắn là giả đan, sao không có một chút tin tức nào?”
“Nếu hắn là giả đan, theo lý đã là đệ nhất cao thủ, đám quần thần sao dám chia bè kéo phái ủng hộ các vị hoàng tử lên ngôi.”
Vị chủ thượng mỉm cười nói:
“Thái Đức con người này quyền mưu vô song, lúc hắn tại vị, không ai dám trái ý hắn nửa lời, việc này khiến cho hắn không có đất dụng võ, sinh ra chán chường.

Bởi vậy hắn tự tạo cho mình kẻ thù, để bọn chúng tranh đấu giành giật giống như nuôi cổ vậy.

Khi bọn chúng thành công sẽ phát hiện mình chỉ là con sâu trong hũ.
Đây chính là đỉnh cao quyền mưu, Thái Đức từ trên cao nhìn xuống hưởng thụ sự tuyệt vọng của đối thủ.”
Vị chủ thượng này nói chuyện giống như vô cùng hiểu Thái Đức, bởi vì hai bọn hắn là cùng một loại.
“Thế các ngươi nghĩ vì sao Diệp Hồng Vân lại trở thành quốc sư?”
Vị chủ thượng tiếp tục hỏi, đám thuộc hạ nhìn nhau ngơ ngác, không cần bọn thuộc hạ trả lời, hắn tiếp tục:
“Năm mươi năm trước Thái Đức tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, thọ nguyên đã hết.

Không còn một chút hy vọng nào.

Nhưng từ phương nam, Diệp Hồng Vân mang cho hắn một viên Ngũ Hành Sinh Đan giúp hắn tiến vào cảnh giới giả đan, khôi phục sức sống.
Nhưng muốn thật sự tăng thêm thọ nguyên sống tiếp, hắn phải đột phát Kim Đan cảnh.

Năm mươi năm chờ đợi, chính là chờ linh mạch tích đủ linh khí.”
Nghe chủ thượng nói chuyện, bọn họ giống như được vén ra bức màn tối để lộ sự thật.
Thái Đức chờ linh mạch hội tụ, chủ thượng muốn cướp cơ duyên này, Diệp Hồng Vân lợi dụng bọn họ trả thù, đồng thời chiếm lại ngai vàng và kết đan.

Đừng quên Diệp Hồng Vân cũng là cảnh giới giả đan.

Nếu như thuận lợi Diệp Hồng Vân có thể một bàn ăn sạch.
Nước này quá sâu quá sâu, ai ngờ được người đẩy Đại Trịnh vào cảnh dầu sôi lửa bỏng lại là quốc sư của bọn họ.
“Chủ thượng, vậy tiếp theo chúng ta làm gì?” Độc Hạt hỏi.
“Đến Vũ Tiên.” vị chủ thượng đứng dậy.

“Vâng!” đám thuộc hạ đồng thanh hô.
Nước này sâu nhưng ai là chim sẻ, ai là bọ ngựa vậy thì còn phải xem.


Châu Vũ Tiên, sau mấy ngày đi đường đoàn người đã đến nơi.
Theo truyền thuyết họ Trịnh xuất phát ở núi Bạch Mã, bên dòng Chung Ly.

Bởi vậy nơi đây được gọi là núi tổ, sông tổ.
Mọi người đến đây, theo nghi lễ, hoàng đế sẽ tắm rửa dưới dòng sông, sau đó mặc một bộ y phục trắng, mang theo lễ tế, thành tâm cầu nguyên, bước từng bước trên bậc thang đi lên đỉnh núi Bạch Mã.
Sau đó đoàn người tháp tùng mới lên núi.
Thái Đức quỳ trước bia đá tổ tiên, ghi lại sự tích Trịnh Thái Tổ khai quốc.

Trần Anh đứng bên đọc lời giảng thuật.
Nghi lễ kéo dài tương đối lâu, từ sáng tới chiều tối.
Khi mặt trời khuất bóng, từng ngọn đèn được đốt lên, Thái Đực lệnh cho tất cả mọi người lui xuống chân núi, chỉ để lại thái tử.
Hoàng hậu nghe lệnh này thì lo lắng, thái tử đang nguy cấp, không có người dùng linh khí áp chế độc chất chỉ sợ không chịu được.
Dự Dương Vương liếc mắt truyền âm.
“Vương hậu yên tâm, bệ hạ tự có tính toán.

Thái tử chắc chắn sẽ không sao.”
Hoàng hậu nghe vậy cũng chỉ biết gật đầu.
Khi tất cả mọi người đã xuống chân núi.
Thái Đức lấy ra Trụ Thế Ấn, hai tay cung kính dâng lên, miệng lẩm nhẩm chú ngữ.
Trụ Thế Ấn hoa văn sáng lên, bắn ra tia sáng.
Tia sáng điểm lên tổ bia, tổ bia rầm rầm rung động, từ từ dịch chuyển sang ngang để lộ ra phía sau là một đường hầm sâu hun hút.
Thì ra núi Bạch Mã chính là cửa vào của mỏ linh thạch.
Nơi đây trước kia không phải như vậy.
Trịnh Thái Tổ sau khi thống nhất thiên hạ, lấy được Trụ Thế Ấn, khám phá ra bí mật bên trong, liền hoạch định sách lược che giấu.
Ông ta đã cho đắp núi tạo nên núi Bạch Mã, nắn dòng con sông cho nó chảy ngang qua, đổi tên thành sông Chung Ly, sau đó lại bịa ra truyền thuyết núi tổ, sông tổ của dòng họ Trịnh.
Thái Đức sau khi mở cửa mỏ thì không bước vào mà đứng lại chờ đợi.

Mọi người sau khi trở về được sắp xếp chỗ ở.
Theo truyền thống, đây là khoảng thời gian hoàng đế nói chuyện với anh linh tổ tiên, không cho phép người ngoài nghe được.

Binh mã canh phòng được xếp dày đặc dưới chân núi, chỉ cần có người tới gần, giết không cần hỏi, cho dù đó là vương gia, vương hậu.

Bọn người phủ quốc sư được xếp ở một trang viên khá rộng lớn thoải mái.
“Oa! cuối cùng cũng được nghỉ ngơi, mệt chết đi được.” con bé Thượng Uyển vươn vai mệt mỏi nói.
“Đi ngủ thôi!” Hạ Uyển hô ứng.

“Không không… phải ăn trước đã chứ! không để nhịn đói đi ngủ.” Thượng Uyển ra vẻ bà cụ non chỉ tay dạy bảo.
“Đúng đúng… chúng ta phải ăn thật no.” Hạ Uyển vỗ tay.
Diệp Hồng Vân lắc đầu mỉm cười.
“Vậy chúng ta đi ăn thôi!”
Bảy người bọn họ cùng thưởng thức bữa tối, đây là lần đầu tiên đầy đủ bảy sư đồ cùng ăn kể từ khi Mạc Thiên Cửu gia nhập phủ quốc sư, chỉ còn thiếu mỗi đại sư huynh.

Cũng không biết đại sư huynh trông như thế nào? hắn tự hỏi trong lòng.
Ăn xong bữa, mọi người trở về nghỉ ngơi.

Vì đã đi một chuyến đường dài nên khi vừa đặt lưng xuống giường, mọi người đều nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, hơi thở đều đặn truyền ra.
Lúc này, một bóng người xuất hiện, nhẹ nhàng đẩy ra cánh cửa.
Diệp Hồng Vân mở bàn tay, một sợi dây bay ra cuốn lấy Thượng Uyển, Hạ Uyển.

Hai đứa nó ngủ say như chết vẫn không biết được đã bị bắt.
Tiếp sau đó nàng đi bắt Chu Đồng, Lã Hoan.
Đi đến phòng Mạc Thiên Cửu, Diệp Hồng Vân nâng cao tinh thần, vì dù sao tên đệ tử này cũng là Trúc Cơ cảnh, có thể vượt cấp khiêu chiến, nếu không cẩn thận sẽ kinh động mọi người.
Nàng phất tay, mấy chục mai trận pháp bay lên lơ lửng không trung, bố trí xuống một cái lồng tuyệt không.
Nàng đứng trước cửa, nhẹ giọng gọi:
“Đồ đệ!”
Cùng lúc nàng mở ra linh thức càn quét.
Mạc Thiên Cửu đang bình yên ngủ trên giường.
Không có sự đáp lại, nàng đẩy cửa đi vào.

Nàng phất tay, một sợi dây đỏ cuốn chặt lấy hắn.
Diệp Hồng Vân bước ra ngoài, phất tay thu lại các mai trận pháp, tay cầm một sợi dây, lơ lửng phía sau năm người bị trói.
Trong bữa ăn kia có thuốc mê cực mạnh khiến cho bọn Mạc Thiên Cửu đều ngủ say như chết.
Trần Hảo nằm ngủ cười vu vơ, khóe miệng chảy nước miếng.

Hắn đang mơ một giấc mơ đẹp.
Diệp Hồng Vân chỉ bắt năm đồ đệ, bỏ qua cho hắn.
Bởi vì ngươi là tỷ tỷ ta.

Cho nên...!ta đấu không lại ngươi..