Lời của Yên Mộng có vẻ rất thành thật nhưng ai biết được! nàng ở bên cạnh hắn đóng kịch giỏi thế cơ mà.
“Sau đó thì sao?” Hắn hỏi.
“Hồng Đồ chết, thiếp cảm thấy có vấn đề, nên âm thầm điều tra…” Yên Mộng nói tiếp.
Nàng bắt đầu theo dõi hắn, bắt hồn hai tiểu tình nhân Lý Bình Nhi và Bộ Yên của hắn dò hỏi, sau đó suy đoán hắn chính là thượng thiên sủng nhi giống với Hồng Đồ ý nghĩ, loại người này tương lai rất dễ có thành tựu, nên nàng tìm cách tiếp cận làm thân.
Cơ hội đến khi ma ma kỹ viện lên kinh thành mua kỹ nữ, nàng đã bắt bọn họ, rút hồn biến thành khôi lỗi, tiếp sau đó là một vở kịch.
Mạc Thiên Cửu được rút thăm trúng tên, ngủ cùng với mỹ nữ cũng là sắp đặt, không có bất kỳ sự may mắn nào ở đây cả.
Vậy là nàng đã ngủ với hắn, kế hoạch tiếp cận đã thành công.
“Công tử, mọi chuyện chính là như vậy.” Yên Mộng thở phào một hơi, như được trút bỏ nỗi lòng, chuyện này nàng giữ trong lòng cũng rất mệt mỏi.
“Thiếp thật sự thành tâm thành ý theo chàng.”
“Không! ngươi còn chưa nói một điều.” Mạc Thiên Cửu nghiêm giọng.
“Không có mà!” Yên Mộng lắc đầu chối.
“Nạn xác sống là ngươi làm.”
“Chuyện này…” Yên Mộng sững người ngạc nhiên.
“Chàng biết rồi!”
Nàng vốn ban đầu muốn để Mạc Thiên Cửu chuộc thân cho mình, nhưng không ngờ hắn dùng lý do không có tiền để từ chối, buồn cười đâu, tiên nhân sao lại thiếu tiền.
Vậy là nàng đã nghĩ ra kế xác sống, tiêu diệt toàn thành để cho hắn cứu mình.
Kết quả đúng như mong đợi.
Mạc Thiên Cửu vì sao lại biết được là Yên Mộng làm?
Thật ra hắn không có bằng chứng nào cả.
Chỉ dựa vào thân phận của nàng là người Thiên Thi Tông, trong sách luyện khôi của Thiên Thi Tông có ghi lại cách tạo xác sống.
Hắn chỉ là thăm dò, nàng thật thừa nhận.
“Ngươi đang có âm mưu gì?” Mạc Thiên Cửu nghiêm giọng hỏi.
Yên Mộng quỳ sụp xuống, nức nở:
“Công tử, thiếp thật không có âm mưu gì cả.
Thiếp chỉ muốn theo chàng, nhờ chàng gỡ bỏ huyết chú, sống một cuộc sống mới.
Thiếp thề sẽ phục vụ chàng như chủ nhân, không dám trái một lời.”
Hắn tin không? tin thế chó nào được.
Hắn bất ngờ nâng cằm nàng lên, đá vào miệng nhưng là đá lưỡi.
Hai bên trao đổi enzym.
Hắn muốn thử độ pH của nước bọt, nghe nói khi nói dối nước bọt tiết ra sẽ chua hơn, còn ai nói thì hắn không biết.
Yên Mộng nhắm mắt hưởng thụ, cảm thấy là hắn đã chấp nhận nàng nhưng chợt! có thứ gì đó.
Nàng không thể nói rõ ràng nhưng đúng là có thứ gì đó đang xâm nhập vào người nàng.
Yên Mộng vùng vằng, đẩy hắn ra.
Oa! nàng ôm cổ họng, cố khạc nhổ.
“Quá trễ rồi! nó đã xâm nhập vào trong người nàng.” Hắn lau khóe miệng, cười đắc ý.
“Ngươi!” Yên Mộng nghiến răng.
“Sao? trước đó không phải nói phụng ta như chủ nhân sao? bây giờ muốn đổi ý rồi?” hắn cười khẩy.
Yên Mộng lòng chua xót, nàng theo hắn vì muốn gỡ bỏ huyết chú nhưng huyết chú chưa được gỡ bỏ thì lại thêm cái mới.
Nàng cười méo mặt, còn gì nữa đâu mà khóc với sầu!!!
Yên Mộng cấp tốc quét toàn thân nhưng không phát hiện được bất kỳ thứ gì.
Ấn ký, thuốc độc, huyết chú… rốt cuộc là thứ gì? không biết được!
Rõ ràng Mạc Thiên Cửu và nàng cùng cảnh giới Trúc Cơ, nàng thậm chí còn cao hơn hắn một tiểu cảnh giới, vậy mà chịu thua trước thủ đoạn của hắn.
Đây phải chăng chính là khoảng cách giữa người bình thường và thiên tài.
Thiên tài luôn luôn có những thủ đoạn không ai ngờ được.
Nàng càng tin tưởng hắn chính là thượng thiên sủng nhi, tương lai đại năng.
Cho dù là nô lệ nhưng nô lệ cho cường giả vẫn tốt hơn là cho kẻ yếu.
Nàng càng quyết tâm phải bám lấy hắn.
“Công tử, ngài đã làm gì ta?” nàng cố nặn ra nụ cười dò hỏi.
“Ngươi không cần biết, chỉ cần biết nghe lời là được.” Mạc Thiên Cửu mỉm cười, vuốt vuốt đầu nàng.
Yên Mộng cúi đầu.
“Được rồi, ngươi bây giờ có thể giải ấn ký của ngươi trên người ta.” Mạc Thiên Cửu dang tay thu lại bộ giáp.
“Công tử, Yên Mộng thật không có để lại ấn ký trên người ngài.” Yên Mộng vội xua tay.
Hắn cười nhạt:
“Ngươi nếu không thành thật như vậy…”
Hắn đưa tay kéo một cái.
“A!” Yên Mộng kêu lớn, cơ thể bị khống chế, từ từ bay lên, toàn thân rộng mở cảm giác như có thứ gì đó bị kéo ra.
“Ta đang thử độ trung thành của ngươi.
Nhưng xem ra ngươi không trung thành như lời ngươi nói.” hắn cười khẩy.
“Đây là đặc chất ta chế ra, nó một khi đã thấm vào lục phủ ngũ tạng, gân cơ xương thịt thì không thể nào trục xuất ra được.
Nó sẽ không làm gì ngươi nhưng chỉ cần ngươi có ý tạo phản, nó sẽ phá thể mà ra để ngươi nhận lấy một cái chết thống khổ.” hắn đe dọa.
“Công tử tha tội, tiểu thiếp không dám nữa.” nàng gào lớn, nước mắt chảy xuống.
Chăn gối nhiều lần với hắn, nàng cũng biết được vài điểm tính cách của hắn, thích ngọt không thích mặn, lúc này phải dùng nước mắt.
Mạc Thiên Cửu hạ tay để nàng xuống.
Yên Mộng xoa xoa người, lại không có cảm giác gì nữa, đây rốt cuộc là thứ gì, không giống ấn ký cũng không giống độc.
Hắn cười trong bụng, ngươi vĩnh viễn không biết được đó là hạt nano kim loại.
Thì ra trong lúc trao đổi enzym, hắn đã đưa kim loại vào người nàng.
Kim loại đối với cơ thể con người không gây kích ứng sinh học nên dễ dàng được chấp nhận như một phần cơ thể.
Trúc Cơ cảnh thần thức còn chưa đến mức nội soi được từng hạt nhỏ trong cơ thể, bởi vậy khả năng phát hiện ra là gần như không thể.
Yên Mộng đặt tay lên vai hắn, miệng lẩm nhẩm chú ngữ, vai hắn sáng lên, một tấm phù chú bay lên, nàng đưa tay chụp lấy, tấm phù biến mất trong tay.
Thủ đoạn thật thần kỳ, hắn vậy mà không một chút cảm giác nào.
“Tiếp!” hắn nói.
Nàng vội xua tay:
“Công tử, chỉ có một tấm này thôi.”
“Hừ! ngươi nghĩ ta là con nít sao?” hắn tỏ ra giận dữ.
Yên Mộng cười khan, đi tới sau lưng, ngón tay điểm nhẹ trên cột sống, một cái ấn ký hiện lên.
Nàng nhấn một cái, ấn ký vỡ nát tan biến.
Nàng ngoan ngoãn trở lại trước mặt hắn.
“Vẫn còn dám che giấu!” hắn gằn giọng.
“Thật không còn…” nàng đang muốn phân bua thì bộp! một bàn tay chụp lấy cổ nàng.
“Ngươi nghĩ ta không dám giết ngươi? ngươi tự nghĩ xem ngươi có giá trị gì với ta? nữ nhân như ngươi ta có thể kiếm hàng trăm hàng ngàn cái, đừng tự đánh giá mình quá cao.” hắn áp sát mặt, gằn từng chữ.
Khục khục khục… Yên Mộng khó thở nhưng lại không dám vận lực chống trả, bàn tay nàng đặt lên ngực hắn, một đầu huyết tơ chui ra đi vào đầu ngón tay nàng.
“Công tử, không dám nữa, xin tha mạng.
Lần này thực sự hết.
Tiểu thiếp xin lấy tính mạng ra đảm bảo.”
Mạc Thiên Cửu lúc này mới chịu buông tay, vỗ vỗ vai nàng, cười nói:
“Tạm tha cho ngươi!”
“Đa tạ công tử!” nàng cúi đầu ngoan ngoãn.
Mạc Thiên Cửu đứng dậy, khuôn mặt bình thản như không nhưng trong lòng mắng to: yêu nữ! thì ra ngươi đặt nhiều thứ lên người ta như vậy.
Hắn có biết không? hắn thật ra không biết.
Nhưng hắn dựa vào kinh nghiệm bản thân, lấy bụng ta suy bụng người, làm việc gì cũng phải có vài tầng sắp đặt.
Bởi vậy hắn mới quát mắng để nàng tự lộ đuôi.
Hắn mỉm cười phất tay.
Phốc phốc phốc… mặt đất vỡ ra, hàng trăm viên cầu sắt bằng nắm tay bay lên, đây chính là bom viên hắn chuẩn bị đối phó với Yên Mộng.
Hắn phất tay thu lại tất cả.
Đi vài bước ra khỏi sân thì người máy X1 bước ra khỏi giả sơn cúi đầu, hắn thu người máy vào trong nhẫn trữ vật.
Ra ngoài cổng, quác một tiếng kêu lớn, Đậu Đen đáp xuống vai hắn.
Yên Mộng nhìn theo từng bước chân hắn mà tái mặt, thì ra hắn đã sớm chuẩn bị giết nàng, nghĩ vậy nàng chợt thở phào, vỗ vỗ ngực, cũng may nàng không phản kháng nếu không đã thành bãi thịt vụn rồi.
Nàng không biết được rằng, chính hắn cũng thở phào, hắn đã dự tính sẽ có một trận chiến khốc liệt xảy ra nhưng may mắn Yên Mộng bị vạch trần thì trực tiếp nằm ngửa.
Đỡ cho hắn biết bao nhiêu công phu.
“Quác quác… sao không giết ả? ta đã chuẩn bị tinh thần hết rồi.” Đậu Đen hơi thất vọng nói.
Nó đang rất muốn thử sức mạnh mới, đồng thời nếu giết Yên Mộng, vậy nó sẽ được một bữa ăn ngon lành.
Mạc Thiên Cửu liếc xéo, nhìn ra ánh mắt tham ăn của nó.
“Đậu Đen, ngươi muốn nghe kể chuyện không?”
“Kể chuyện? lúc này sao?” Đậu Đen gãi đầu không hiểu, tự nhiên lại muốn kể chuyện.
“Phải!” hắn gật đầu, bắt đầu kể.
“Câu chuyện về Những chú ngỗng ham ăn.”
Những con ngỗng trời được con người cho ăn khiến cho bọn chúng lười biếng, bọn chúng nghĩ: nếu như đã được cho ăn vậy thì cần gì phải vất vả kiếm ăn, việc gì phải vào nam tránh rét.
Vậy là bọn chúng quyết định ở lại với con người.
Cả ngày không làm gì cả chỉ có ăn và ăn, đến một ngày bọn chúng mập đến nỗi không thể sải cánh bay lên được, bọn chúng không ăn nổi nữa nhưng con người vẫn nhét phễu đổ thức ăn vào miệng bọn chúng.
Đến một ngày, con người mổ bụng moi gan của bọn chúng làm thức ăn.
Đậu Đen nghe lúc đầu không thấy vấn đề, thậm chí còn ước được như vậy nhưng càng nghe nó càng sợ hãi, rụt cổ, xù hết lông.
“Ngươi thấy câu chuyện hay chứ?” Mạc Thiên Cửu mỉm cười hỏi.
“Không hay… không hay tí nào…” Đậu Đen vội đập cánh bay mất, quá sợ hãi! dọa chết chim!
Ta là chim của ngươi, ngươi không thương chim của ngươi chút nào!
Hắn cười nhìn nó bay đi, còn không trị được ngươi..