Đi Ngược Chiều Gió Đến Bên Cạnh Em

Chương 48: Chương 48





Sau khi tan lễ của Nhậm Sơn diễn ra, Nhậm Nhã Lâm và Nhậm Tinh Khả thất thần đứng trước mộ phần của mẹ và ba.

Người nhà họ Lục sau khi đến viếng thăm thì cũng ra về, mọi người trước khi đi luôn căn dặn Lục Thành chú ý quan tâm vợ.

“Tiểu Lâm và Tiểu Khả ở lại, con chú ý một chút”
“Mẹ và mọi người yên tâm, con sẽ lo cho họ”
“Vậy Tiểu Khả tính như thế nào ? Hay là……”
“Nhã Lâm đã nói với con Tiểu Khả muốn trở về ở căn nhà của hai chị em họ sống trước đây, dù sao nơi đó cũng gần chỗ chúng con nên Nhã Lâm đã dôngd ý cho em ấy ở đó rồi”
“Vậy cũng được, nhưng con gái ở một mình vẫn nên chú ý một chút”
“Con biết rồi ạ, mọi người cứ về trước đi, con vào với hai người họ đây”
“Được”
Lục Thành quay lại với Nhậm Nhã Lâm, anh ấy đi vào thì thấy Nhậm Nhã Lâm căn dặn vài chuyện với Nhậm Tinh Khả rồi để em gái về trước.

Đi đến chỗ Nhậm Nhã Lâm đang đứng, Lục Thành đưa cho cô ấy một chìa khoá.

“Chìa khoá nhà cũ, đồ ở đó vẫn được giữ lại, sau này muốn vẫn có thể trở về đó”
Nhậm Nhã Lâm đưa tay nhận lấy nhưng vẫn không thể vui nổi.

Nhậm Nhã Lâm trầm tư một lúc thì lên tiếng.

“Chúng ta về thôi”

“Được, chúng ta về nhà thôi”
Lục Thành đi phía sau Nhậm Nhã Lâm, vừa rời đi được vài bước cơ thể Nhậm Nhã Lâm bắt đầu mệt mỏi không có sức mà ngất xĩu, Lục Thành lập tức đỡ lấy cô ấy từ phía sau.

“Nhã Lâm, em sao vậy ? Mau tỉnh lại đi”
Lục Thành lập tức đưa Nhậm Nhã Lâm đ ến bệnh viện, bác sĩ Lâm vừa khám cho cô ấy xong thì thở dài.

“Lần trước sốt cao cơ thể vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, bây giờ cộng thêm chịu nhiều đả kích, dồn nén trong cơ thể khiến cơ thể dần mất sức mà ngất đi, thời gian này cậu chăm cô ấy kĩ hơn một chút, đừng để cô ấy chịu thêm đả kích nữa”
“Được”
Sau khi bác sĩ Lâm rời đi thì Niệm Khiết và Tần Thiếu Nhiên đi vào.

“Sao vậy ? Cô vợ nhỏ của cậu bị làm sao thế ?”
Niệm Khiết cũng lo lắng đi đến xem.

“Chị Lâm không sao chứ ? Sao lại nhập viện nữa rồi ?”
“Cô ấy kiệt sức vì chuyện mấy ngày nay xảy ra thôi”
Tần Thiếu Nhiên thương cảm.

“Cô vợ nhỏ của cậu cũng đáng thương quá rồi, mất mẹ bây giờ lại mất cả ba, đến cả tôi có khi cũng không chịu đựng nổi”
Lục Thành nhìn Nhậm Nhã Lâm rồi cũng buồn bã.

“Những ngày làm lễ tang cô ấy cứ thất thần, không khóc cũng không cười, thật sự lần này cô ấy chịu đựng cũng quá giỏi rồi”
“Cậu không làm việc à ? Ở đây có Niệm Khiết chăm cô ấy là được rồi, cậu vừa phải lo cho em vợ biết chuyện lại vừa phải chăm sóc cô ấy, trước khi lo cho cô ấy thì cậu lo cho sức khoẻ của mình trước đi”
Niệm Khiết cũng lên tiếng nói giúp.

“Đúng vậy, em ở đây chăm sóc chị ấy được rồi, khi nào anh rãnh hãy ghé qua, nếu chị ấy tỉnh em sẽ đến báo cho anh ngay”
“Vậy cảm ơn hai người trước”
“Được rồi, cảm ơn gì chứ ? Mau đi đi”
Lục Thành mang vẻ mệt mỏi rời đi, trong lòng vẫn còn có chút lo lắng cho Nhậm Nhã Lâm.

Niệm Khiết quay sang nói với Tần Thiếu Nhiên.

“Nhìn anh ấy có vẻ rất yêu thương chị Lâm, dáng vẻ đó cũng mệt mỏi không kém gì chị ấy”
“Anh cũng là lần đầu thấy cậu ấy như thế, cứ nghĩ cậu ấy sẽ luôn lạnh lùng cô độc không quan tâm một ai, nhưng Nhã Lâm lại là ngoại lệ”
“Sắc đá rồi cũng có ngày bị bào mòn, con người cũng thế thôi, lạnh lùng đến đâu cũng sẽ biết yêu thôi”
Nói đến đây Niệm Khiết tỏ vẻ nói châm chọc Tần Thiếu Nhiên.

“Giống như anh vậy đó, đào hoa phong lưu, cuối cùng cũng đã biết yêu thật lòng rồi đó”
“Ây, em lôi anh vào làm gì ? Anh cũng nghe lời em xoá hết liên lạc với các cô gái kia rồi, sao em cứ……”
“Em chọc anh có một chút mà anh đã nổi nóng với em rồi sao ?”

Tần Thiếu Nhiên sợ Niệm Khiết sẽ giận nên lập tức thay đổi giọng điệu.

“Đâu có, anh đâu có nổi nóng với em đâu, anh chỉ là cảm thấy mấy chuyện cũ qua rồi cứ cho qua đi, em cũng đừng nên nhắc đến nếu không chúng ta lại xảy ra hiểu lầm thì sao ?”
“Em cứ muốn nhắc đó, thì sao ?”
Tần Thiếu Nhiên cạn lời không thể nói gì.

“Hmmm…….

.

anh đi tìm Lục Thành, em ở đây đi, một lát nữa anh sẽ quay lại”
Ra đến cửa Tần Thiếu Nhiên tức giận trách bản thân.

“Hèn hạ thật, quen cô ấy xong lại tự biến mình trở thành tên sợ vợ…….

thôi vậy, ai bảo mình lại yêu cô ấy chứ, ngoài đường thì có thể to tiếng nhưng với người mình yêu thì hẹn hạ chút cũng không sao”
Bên trong phòng bệnh Niệm Khiết đang lúc chuẩn bị đồ dùng cho Nhậm Nhã Lâm thì cô ấy lại mơ hồ tỉnh lại, thấy là Niệm Khiết thì cô ấy gắng gượng gọi tên cô.

“Tiểu Khiết…….


“Chị tỉnh rồi”
“Sao em ở đây ?”
“Là Thiếu Nhiên đưa em đến, anh ấy nói anh Lục Thành còn phải làm việc sợ không chăm sóc chị được nên nhờ em đến trông chị”
“Phiền cho hai người rồi, chị để em gái chị đến trông là được”
“Không được, chồng chị đã nói rồi, Khả Khả cũng đã mệt lắm rồi không cần thiết thì không nên làm phiền đến Khả Khả”
Nhậm Nhã Lâm gượng cười, nhìn thấy Niệm Khiết trên tay đeo nhẫn thì tò mò hỏi.


“Nhẫn của em không phải là……?”
Niệm Khiết ngượng ngùng nói.

“Đúng vậy, là nhẫn đôi của em và Thiếu Nhiên, anh ấy vừa cầu hôn em không lâu”
“Vậy thì chúc mừng em vậy, hạnh phúc rồi”
“Đúng vậy, em cảm thấy rất may mắn vì được anh ấy yêu thương, dù sao thì em cảm thấy chị tốt hơn em rất nhiều”
“Sao em lại nói vậy ?”
“Em thấy tuy là ba mẹ chị đã mất nhưng ít ra họ vẫn rất yêu thương chị và Khả Khả, còn em tuy còn ba mẹ nhưng họ lại luôn ghét bỏ và luôn muốn em biến mất khỏi cuộc đời của họ, chị còn có Khả Khả là người nhà, có nhà chồng yêu thương…….

còn em bây giờ ngoài Thiếu Nhiên ra em không có gì cả”
Nhậm Nhã Lâm thấy cô gái trước mặt rất đáng thương, cô ấy chịu nhiều nổi đau như vậy nhưng vẫn luôn vui vẻ mà sống, vẫn luôn mỉm cười đối mặt với thử thách, trong chốc lát Nhậm Nhã Lâm nảy lòng thương cảm nói với Niệm Khiết.

“Vậy nếu em không chê, thì làm em gái của chị đi, em với Tiểu Khả tuổi cũng không chênh lệch gì cho lắm, sau này chúng ta có thể xem nhau như người nhà, em không chỉ là mỗi Thiếu Nhiên mà còn có chị gái là chị và em gái là Tiểu Khả nữa”
Niệm Khiết nghe thấy lời này thì ngơ ngẩn một lúc, cô ấy xúc động, đôi mắt rưng lệ, vỡ oà ôm lấy Nhậm Nhã Lâm.

“Vậy thì tốt quá, em không chê, em thật sự rất may mắn khi được làm em gái của chị, em rất hạnh phúc, vậy là sau này em có gia đình rồi”
Nhậm Nhã Lâm bật cười xoa đầu Niệm Khiết.

“Ngoan, đừng khóc nữa, phải vui lên chứ”
“Vâng ạ”.