Đi Ngược Chiều Gió Đến Bên Cạnh Em

Chương 29: Chương 29





Một thời gian sau Niệm Khiết ở trong nhà của Tần Thiếu Nhiên chuẩn bị, cô ấy ngồi chán nản xem nhưng thông tin tuyển dụng mà than vãn.

“Cái gì vậy chứ ? Cái nào cũng cần bằng cấp đại học, chẳng lẽ tốt nghiệp cấp ba là phải chịu cảnh thất nghiệp sao ?”
Niệm Khiết bức bối đứng dậy chạy khắp nơi trong nhà la hét.

“Làm sao đây, làm sao đây ? Không có tiền thì làm sao trả nợ được đây ?”
Niệm Khiết trong lúc đang bức bối thì vô tình đụng trúng Tần Thiếu Nhiên đã đứng ở cửa từ lâu.

Tần Thiếu Nhiên nhìn Niệm Khiết với ánh mắt khó hiểu, anh ấy cứ luôn nghĩ cô là một người điềm tĩnh dịu dàng, nhưng hiện tại anh ấy phải nhìn cô với một cảm xúc hỗn loạn.

“Cô làm gì vậy ?”
Niệm Khiết ngượng ngùng đến mức bất động, cô ấy gượng cười nhìn Tần Thiếu Nhiên.

“Tôi…….


Tần Thiếu Nhiên cầm theo hai túi thức ăn đi vào trong.

“Cô ở đây một mình lâu quá nên bị vấn đề à ?”

“Hả ? Làm gì có”
Niệm Khiết vừa định đóng cửa thì nhìn thấy bên ngoài còn hơn sáu túi đồ tương tự, cô ấy ngơ ngác hỏi.

“Cái này là của anh hết à ?”
“Đúng vậy, mau xách vào đi”
Niệm Khiết thân thể nhỏ bé, gắng gượng cầm hết mấy túi thức ăn vào nhà, xong việc cô ấy th ở dốc ngồi xuống ghế sofa, còn không ngần ngại lấy luôn chai nước trên tay Tần Thiếu Nhiên uống một hơi.

“Nè, của tôi mà”
Niệm Khiết nhìn chai nước trên tay thấy vẫn còn một ít nên đưa lại cho Tần Thiếu Nhiên.

“Trả anh”
“Cô uống gần hết rồi mới trả lại tôi à ?”
“Vậy để tôi lấy cho anh chai khác, có được không ?”
Niệm Khiết đứng dậy đi lấy nước cho Tần Thiếu Nhiên, anh ấy chú ý trên bàn có nhiều thông tin tuyển dụng liền trêu chọc Niệm Khiết.

“Cô hoá điên là do mấy cái này đó hả ?”
Niệm Khiết đi đến đưa chai nước mới cho anh rồi ngồi xuống bên cạnh dọn dẹp.

“Hoá điên gì chứ ? Chỉ là tôi cảm thấy bất bình thôi, anh xem những công ty này đều không nhận người chỉ mới tốt nghiệp cấp ba, tôi mãi không tìm được việc, nếu không có việc làm thì làm sao có thể trả nợ cho anh chứ ?”
“Cô bận tâm đ ến việc trả nợ cho tôi đến thế à ?”
“Tất nhiên rồi, anh nghĩ xem, tôi bây giờ nợ anh số tiền rất lớn còn ở nhờ nhà của anh, nếu tôi không trả nợ cho anh thì chắc là tôi phải làm người hầu của anh để trả nợ mất”
Tần Thiếu Nhiên nghe xong thì nói nhỏ.

“Không cần làm người hầu, ở bên cạnh tôi như vậy cũng được rồi”
“Anh nói gì vậy ?”
Tần Thiếu Nhiên chột dạ ấp úng.

“Hả ?…….

Ờ……tôi có nói gì đâu”
“Dù sao tôi cũng phải cố gắng tìm việc để kiếm tiền trả nợ, nếu như cứ kéo dài như vậy thì tôi hoá điên thật đó…….

hay là anh cho tôi quay lại quán rượu làm đi, có được không ?”
Tần Thiếu Nhiên nghe cô ấy nói muốn quay lại quán rượu làm thì lập tức từ chối.


“Không được, cô mà dám bước chân vào đó làm thêm một lần nào nữa tôi chặt đứt chân của cô”
Niệm Khiết hoảng sợ, lo lắng bản thân sẽ bị Tần Thiếu Nhiên xử lí nên cũng không muốn quay về đó làm nữa.

“Được, không đi…….

.

dù sao thì chân tôi dùng vẫn rất tốt, tạm thời chưa muốn xa nó đâu”
“Hai hôm nữa cô cùng tôi đi tham gia hôn lễ của một người bạn”
“Hả ? Tôi đi cùng anh hả ? Tôi không đi có được không ?”
“Cô nghĩ thử xem”
“Tất nhiên là không rồi”
“Hôm đó tôi sẽ cho người đến chuẩn bị cho cô, xong việc ở công ty tôi sẽ đến đón cô sau”
“Được, tuân lệnh”
Tần Thiếu Nhiên chú ý thấy bức tranh Niệm Khiết vẽ cho anh được trưng bày trên kệ thì bất giác vui vẻ.

“Bức tranh đó đúng thật là rất đẹp”
Niệm Khiết ngước nhìn rồi thản nhiên nói.

“Tôi định vức đi nhưng mà nghĩ lại công sức mình vẽ rất cực khổ nên mới để tạm ở đó, thực ra tôi định treo nó ở trong bếp”
“Cái gì ? Cô muốn treo ảnh tôi trong bếp ?”
“Đúng vậy, tôi nghe người khác nói treo ảnh người ở trong bếp có công dụng đuổi gián và chuột, tôi cũng định thử xem thế nào ?”
Tần Thiếu Nhiên nhìn Niệm Khiết với ánh mắt khiêu khích.

“Đuổi gián và chuột, vậy cô cứ thử treo đi, xem tôi có chặt tay cô không ?”

“Nhất định là không treo ở đó, nếu có treo thì tôi cũng sẽ treo trong phòng ngủ để mỗi ngày trước khi ngủ có thể nhìn thấy và nhắc nhở mình, Tần thiếu là một đại ân nhân với tôi, nhất định tôi phải biết ơn anh”
“Vậy sao ?”
“Đúng vậy, cho nên anh đừng có động một tí là đòi chặt đi một bộ phận trên cơ thể tôi có được không ? Tất cả những thứ trên người tôi đều là những thứ dùng còn rất tốt, tôi không muốn mất đi bất cứ thứ gì”
“Cô là của tôi, tôi muốn làm gì cô thì đó là quyền của tôi”
Niệm Khiết ngơ ngác nhìn Tần Thiếu Nhiên, lúc này Tần Thiếu Nhiên mới phát hiện bản thân đã nói những lời thật lòng của bản thân nên liền lãng tránh sang chuyện khác.

“Tôi còn có việc, tôi đi trước đây, thức anh cô nhớ bỏ vào tủ nếu không sẽ hỏng đó”
Nói xong anh ấy đứng dậy rời đi, Niệm Khiết ở lại vẫn còn đang suy nghĩ với lời nói lúc nãy, bất giác cô ấy đặt tay lên ngực cảm nhận nhịp tim.

( Sao lại đập nhanh vậy, chẳng lẽ mình bị bệnh rồi sao ? )
Niệm Khiết liên tục đánh vào mặt mình để chấn tỉnh.

“Niệm Khiết mày bị gì vậy ? Chắc chắn là anh ấy nói đùa thôi”
Niệm Khiết trong đầu lúc này luôn cứ nhớ câu nói của Tần Thiếu Nhiên, khiến mặt đỏ bừng, thẩn thờ đi vào phòng.

Trong lòng có chút hoang mang không biết lời nói lúc nãy là vô tình hay cố ý, là lời nói thật lòng hay chỉ là lời nói vui nhất thời.