Dị Năng Vương Phi

Chương 53: Bàn cờ khó giải




Lãnh Thần Phong dắt Lăng Vân Trúc đi sâu vào rừng đào rồi dừng lại trước căn nhà nhỏ.

Căn nhà được làm bằng trúc, tuy thô sơ nhưng lại mang theo không khí thanh nhã an tường, Trước nhà còn có một khoảng sân trống, giữa sân lại có một bộ bàn ghế làm từ Vân Thạch vạn năm, mà trên bàn thì xếp sẵn một bàn cờ làm từ Linh Ngọc ngàn năm.

Hai người không biết bên trong nhà có cái gì, nhưng chỉ cần biết Vân Thạch và Linh Ngọc kia tuyệt đối là trân bảo khó kiếm trên thế gian, vậy mà một cái làm bàn ghế để ngoài sân, một cái thì làm bàn cờ, đủ hiểu được độ xa xỉ của chủ nhân nơi này.

Lăng Vân Trúc sớm không còn kinh ngạc với những gì mắt thấy trong không gian này, tiến lên trước nhẩm định đi vào trong căn nhà.

“ẦM… A…”

“Nha đầu, cẩn thận!”

Ngay khi tay cô vừa chạm vào cánh cửa thì đột ngột bị một kình lực chấn bay ra ngoài, may Lãnh Thần Phong phản ứng kịp nhanh chóng đỡ lấy cô, nhưng cũng là chật vật đỡ lấy. Kình lực này không tầm thường, mặc dù Lãnh Thần Phong kịp thời đỡ lấy Lăng Vân Trúc nhưng hai ngươi vẫn bị lui xa ra một đoạn.

“Chuyện gì xảy ra? Sao chúng ta không thể vào?” Lăng Vân Trúc khó hiểu nói. Cô và Lãnh Thần Phong bây giờ đã trở thành chủ nhân mới của Hắc Bạch Song Nguyệt, cũng là chủ nhân của Không gian giới, không lí nào trong nơi này lại có chỗ hai người họ không vào được.

“Có lẽ đây là thử thách mà Sáng thế thần muốn thử chúng ta rồi” Lãnh Thần Phong vuốt cằm, ánh mắt đánh giá xung quanh rồi dừng lại trên bàn cờ. Như phát hiện ra điều gì, đáy mắt hắn lóe sáng lên “Trúc nhi, mau nhìn”

Nói đoạn, hắn kéo nàng đến trước bàn cờ. Bàn cờ làm bằng Linh Ngọc ngàn năm nên tỏa ra hương tươi mát, từng quân cờ trắng đen được khắc đẽo tinh xảo xếp trên bàn cờ theo một quy luật nhất định. Cả hai người đều có thể nhìn ra bàn cờ này chưa được giải.

“Xem ra chúng ta phải bàn cờ này mới có tiến vào căn nhà kia” Lãnh Thần Phong cau mày nói. Từ nhỏ hắn vẫn luôn cùng hoàng huynh đánh cờ với phụ hoàng, kì thuật cũng là từ những ván cờ tinh diệu của phụ hoàng mà luyện ra. Nhưng so với bàn cờ này, từng đường đi nước bước đều vô cùng chặt chẽ, chỉ cần sai một bước là thua cả bàn cờ. Hắn cảm thấy mình không đủ khả năng giải ván cờ này. Nếu có phụ hoàng ở đây thì tốt rồi. Dù sao trước kia hắn cũng được mệnh danh là Kì Vương vô địch thủ.

“Trúc nhi, bàn cờ này nàng giải được không?” Tuy hắn bó tay với bàn cờ này, nhưng còn nha đầu nha. Cô luôn mang nhiều kinh hỉ đến cho hắn. Mong lần này cô sẽ không khiến hắn thất vọng.

Nhưng khi nhìn sang Lăng Vân Trúc thì Lãnh Thần Phong thấy cô đờ ra, mắt trân trân nhìn vào bàn cờ, bộ dạng như kiểu không dám tin với điều trước mắt. Lãnh Thần Phong hơi trầm xuống. Chả lẽ cô cũng không giải được?

Ngược lại với suy nghĩ của Lãnh Thần Phong, Lăng Vân Trúc không phải không giải được ván cờ này. Nếu so sánh về những kì thủ cô biết từ trước đến nay, chưa từng có người nào có thể qua được ông nội cô. Mà bàn cờ này từng đường đi nước bước càng khiến cô quen thuộc bao giờ hết. Vì nó chính là bàn cờ thử thách đầu tiên của ông nội dành cho cô.

Cô từ nhỏ đã luôn quấn lấy ông nội. Ông nội rất hiền từ nhưng cũng rất nghiêm khắc, ông đặc biệt có một sở thích là thử thách cô những bàn cờ khó. Cô còn nhớ rõ khi ông nội thử thách cô bàn cờ này, ông từng nói: “Đây cũng là bàn cờ thử thách đầu tiên sư phụ dạy cho ta, nhớ khi đó ta từng nghĩ trình độ của mình ngoài sư phụ ra đã vô địch thủ, tâm sinh ngạo mạn khiến sư phụ không hài lòng, nói nếu ta giải được bàn cờ này mới chứng thực được suy nghĩ của ta. Ta vì quá nóng lòng nên suy nghĩ cách nhanh nhất đề giải bàn cờ, mà quên mất rằng điều quan trọng nhất trong chơi cờ chính là tĩnh tâm. Kết quả là ta đi nước và thua cả bàn cờ đó.”

Lăng Vân Trúc khi ấy mới có 8 tuổi, nhưng suy nghĩ đã khá trưởng thành, đương nhiên hiểu được những gì ông nội nói, tuy cuối cùng không giải được bàn cờ kia, sau vẫn được ông nội chỉ cho cách giải bàn cờ này.

Chỉ là khi nhìn bàn cờ này cô lại nhớ đến ông nội, nhớ đến ba mẹ và mọi người ở quê nhà, không biết họ có sống tốt hay không?

Nhưng thôi, điều quan trọng nhất bây giờ vẫn là giải bàn cờ này đi.

Lăng Vân Trúc trầm mặc tiến lên phía trước bàn cờ, tay di chuyển một con cờ duy nhất rồi lùi lại.

Đúng vậy, bàn cờ này không cần đi nhiều nước để giải, chỉ cần một nước duy nhất, nhưng có thể xoay chuyển cả thế trận của bàn cờ. Quả thật là một bàn cờ tinh diệu. Cô bắt đầu tò mò, không biết sư phụ của ông nội là một nhân vật thế nào, lại tạo được bàn cờ này, hơn nữa có thể còn liên quan đến chủ nhân của Không gian giới này hay không?

“Phong, bàn cờ đã giải, đi vào thôi” Lăng Vân Trúc nhìn thấy cánh cửa căn nhà kia thời điểm ván cờ vừa giải xóng đã mở ra, liền mỉm cười quay ra nói với Lãnh Thần Phong, cơ mà đập vào mắt cô lại là bộ dáng kinh ngạc của hắn.

“Quả là tinh diệu. Nha đầu, nàng thật giỏi” Lãnh Thần Phong quả thật kinh ngạc với bàn cờ và cách phá giải kia. Thật không ngờ nó chỉ cần giải với một nước đi duy nhất. Nhưng như vậy cũng là không dễ dàng, dù là một nước, những cũng cần phải lường hết được mọi ưu nhược của thế cờ, giống như cho đánh trận, chỉ cần một nhân tố, đôi khi vẫn có thể xoay chuyện được cả cuộc chiến.

“Không giỏi không giỏi” Cái này cô nói thật “Đây là bàn cờ ông nội từng chỉ cho ta, nên ta biết cách đi. Trùng hợp mà thôi”.

“Dù là trùng hợp, nhưng cũng nhờ sự trùng hợp này chúng ta mới có thể vào được căn nhà kia. Như thế là được rồi” Lãnh Thần Phong xoa đầu cô “Đi nào, chúng ta vào thôi”

~~~~~~~~~

“Trời ạ, ta không nhìn lầm chứ?” Lăng Vân Trúc vừa bước vào căn nhà đã kinh ngạc thốt lên. Chuyện gì đã xảy ra, chờ chương sau nhé ^^