Chu Tước đi theo Diễm Nhất đến một căn phòng khác. Căn phòng khá là đơn sơ, ngoài một chiếc giường gỗ và bộ bàn ghế ra thì không còn gì khác.
Mà ở trên giường thì có một nữ tử đang nằm đó.
Chu Tước đi đến bên giường ngồi xuống, im lặng nhìn nữ tử đang chìm
trong mộng kia. Nếu có người của Lãnh Ngân đế quốc ở đây hẳn sẽ phải
thốt lên kinh ngạc. Bởi người đang nằm trên giường kia chính là Nạp Lan
nhị tiểu thư Nạp Lan Như Thủy – người vốn lúc này đang ngụ trong hoàng
cung sau cái chết của thân tỷ tỷ.
Chu Tước trầm mặc một lúc thật lâu. Diễm Nhất đã rời khỏi phòng ngay sau khi Chu Tước tiến vào. Mãi đến một lúc sau Chu Tước mới nhẹ nhàng vươn
tay lên vuốt ve thụy nhan của Nạp Lan Như Thủy.
“Thật là một tiểu nha đầu đáng thương. Nhưng biết sao được, so với tỷ tỷ ngươi thì ngươi ngu ngốc dễ lợi dụng hơn nhiều a, mà ta lại không thể
cho tỷ tỷ ngươi phát hiện, nên đành phải lấy tính mạng của nàng thôi.
Khá là sơ suất khi ta để tên trưởng thị vệ mang xác tỷ tỷ ngươi đi,
nhưng không quan hệ. Dưới Hàn Diễm chủy thủ của ta chưa từng có kẻ nào
sống sót cả, nếu để nàng ta còn sống vậy quá mất mặt rồi. Có lẽ ngươi
cũng sẽ sớm được trùng phùng với nàng thôi. Ngươi trúng Huyễn thuật của
Diễm Nhị sẽ không nhẫn nhịn được lâu mà tinh thần vỡ nát, lúc đó ngươi
chỉ còn là cái xác không hồn.” Nói đến đây Chu Tước ngửa mặt cười lớn,
tay đưa lên tháo mặt nạ trên mặt, dung mạo của ả quả nhiên giống Nạp Lan Như Thủy đến mười phần. “Ngươi yên tâm, vị phụ thân gần đất xa trời
kia ta sẽ chăm sóc hắn thật tốt. Coi như là cảm ơn cái thân phận hiện
tại ngươi cho ta đi.”
“Hôm nay là lần cuối ta đến nhìn ngươi. Sau này ta ở hoàng cung không
tiện đi lại nữa. Cái tên Lãnh Thần Phong cùng nữ nhân của hắn có vẻ để ý đến ta rồi. Phải rồi, còn tên ngươi yêu say đắm Lãnh Thần Dương kia
nữa. Gần đây hắn để ý đến một nữ nhân, nàng ta là biểu tỷ của Lăng Vân
Trúc. Ta biết ngươi sẽ không chấp nhận một nữ nhân ngoài ngươi ở bên
hắn, nên đã sắp xếp một chút tiết mục cho nàng ta rồi. Ai, xem ta tốt
với ngươi chưa này, không chỉ chăm lo cho phụ thân ngươi mà còn diệt hoa đào vây quanh người ngươi yêu nữa. Cho nên sau khi hội tụ cùng tỷ tỷ
ngươi cũng đừng có oán trách ta. Được rồi, ta cũng phải trở về hoàng
cung, nếu không lão thái bà Vu Ly tới mà không thấy ta sẽ lo lắng.”
Nói đến đây Chu Tước đeo lại mặt nạ rồi rời khỏi phòng, cũng bỏ sót giọt nước mắt trản khỏi khóe mắt của Nạp Lan Như Thủy kia.
~~~~~~~~~~~
Sau khi Chu Tước rời khỏi tửu điếm kia liền quay trở về hoàng cung.
Hoàng cung đối với kẻ khác phòng thủ sâm nghiêm, nhưng trước mắt Chu
Tước chỉ như trò trẻ con. Tuy nhiên ả cũng không lơ là cảnh giác, thân
ảnh nhẹ nhàng như mây bay vượt qua mười tầng phòng thủ của hoàng cung,
trở lại căn phòng của mình như thể ả chưa từng bước chân ra ngoài.
Nhưng ả đâu biết rằng, dù cho ả có không lơ là cảnh giác thì mọi hoạt
động của ả vẫn không tránh khỏi tầm mắt của Tuyết Ảnh – lực lượng ám vệ
do chính tay Lãnh Hàn Phong đào tạo.