Sau khi ra khỏi triển lãm, Dương Tử Mi nhìn thấy phong cảnh xung quanh khách sạn rất tốt. Cây xanh tươi tốt, nước chảy róc rách dưới chân cầu, mỗi một cấu trúc đều có nét độc đáo riêng, cô hỏi Tiểu Thiên:
- Có muốn đi dạo quanh đây không?
- Được ạ, chị đi đâu thì em sẽ đi đó.
Đối với Tiểu Thiên, chỉ cần không phải ở nhà, đi đâu cũng khiến nó thấy vui thích.
Sadako không có ý kiến gì, cô luôn luôn đặt Dương Tử Mi lên trên hết.
Thời tiết nóng nực, Bạch Hồ Liên Y nhảy ra khỏi lòng Dương Tử Mi tự đi lại.
Trước đây nó suốt ngày ở trong núi nên rất hiếu kỳ với vạn vật đa dạng ở bên ngoài.
Khi ba ngươi và một hồ ly đang dạo bước thì gặp một ông lão tóc bạc đi tới. Sắc mặt hông hào, tinh thần vô cùng tốt, mặc bộ quần áo cao cấp đời Đường, khí chất cao quý.
Dương Tử Mi nhìn ông lão.
Ánh mắt ông ta sáng lên, hướng về cổ của Dương Tử Mi rồi vội vàng bước tới, ngăn Dương Tử Mi lại:
- Chào cô bạn nhỏ!
Ông ta đưa lời chào hỏi nhưng ánh mắt thì không rời khỏi cổ của Dương Tử Mi.
Dương Tử Mi bất giác đưa tay lên cổ sờ thẻ bài gỗ đào, cô hiểu ông ta đang nhìn cái gì.
Lẽ nào ông ta nhận ra thẻ bài gỗ đào?
- Xin chào ông! - Dương Tử Mi gượng gạo mỉm cười đáp lại.
- Cô bạn, tôi mạo muội có một thỉnh cầu, không biết cô có đồng ý không? - Ông ta khách sáo hỏi.
Dương Tử Mi cười cười, tự đoán ra được ẩn ý của ông lão:
- Có phải ông muốn vật này của cháu không?
Ông ta gật đầu:
- Đúng vậy! Nếu không, cô có thể cho tôi xem được không?
Ông ta hứng thú với thẻ bài gỗ đào như vậy chứng tỏ ông ta biết về nó, Dương Tử Mi chắc chắn sẽ không bỏ qua bất cứ tin tức nào có liên quan đến thẻ bài gỗ đào.
Cô đưa thẻ bài gỗ đào cho ông ta không chút do dự.
Ông cẩn thận cầm thẻ bài, lấy ra từ trong túi một chiếc kính lúp nhìn thật kỹ càng, càng nhìn ông càng ngạc nhiên.
Ông cất kính lúp, cầm thẻ bài gỗ đào cố nén đi cảm giác vui mừng, nhìn Dương Tử Mi hỏi:
- Cô bạn, tôi rất thích thẻ bài gỗ đào này. Không biết cô có chịu chuyển nhượng hay không?
- Tại sao ông lại thích thẻ bài gỗ đào này? Nhìn nó không hề đẹp, cũng không có gì đặc sắc! - Dương Tử Mi dù biết vẫn cố ý hỏi.
- Tôi thấy có duyên với nó! Nếu cô bạn chịu bán, bao nhiêu tiền tôi cũng đều sẽ suy xét. Một vạn tệ... thế nào?
Ông lão nhìn Dương Tử Mi.
Ông ta cho rằng đối với một cô gái mới lớn, dùng một vạn tệ mua một vật bình thường trên người là điều nhiều khi cầu cũng không có, giống như chiếc bánh từ trên trời rơi xuống.
Dương Tử Mi đưa tay lấy lại thẻ bài gỗ đào, cười nói:
- Ông đang đùa cháu à? Vật này mặc dù không phải đồ vật cao quý nhưng cực kỳ có ý nghĩa đối với cháu... dù có nhiều tiền đến đâu cháu cũng không bán!
Nghe cô nói vậy, ông lão nghĩ rằng cô gái vô cùng khéo léo. Có thể đây là vật mà bản thân cô vô cùng yêu thích nên định đưa giá cao để kiếm thêm ít tiền. Vậy nên ông ta tiếp tục ra giá:
- Mười vạn... Thế nào? Mười vạn có thể mua được một viên kim cương nhỏ trong triển lãm. Cháu xinh gái trắng trẻo, nếu đeo một sợi dây có đính kim cương thì sẽ càng trở nên xinh đẹp, chứ đeo cái thẻ gỗ đen xì xì này thì xấu quá.