Dương Tử Mi gọi điện cho An Đông Minh.
An Đông Minh nhìn thấy cuộc gọi thì vui mừng nhảy cẫng lên, đang định nghe điện thì dừng lại, anh ta để chuông reo thêm vài hồi rồi từ từ chầm chậm nghe:
- Alo, người đẹp khỏe không?
- Chào anh, chắc anh đang bận... Vậy em không làm phiền nữa!
- Không bận! Không bận!
An Đông Minh vội vàng trả lời:
- Anh đang rảnh mà! Người đẹp có gì chỉ thị không? Có cần chủ nhà như anh dẫn đi một vòng thăm quan thành phố Quảng Nguyên của bọn anh không?
- Em cũng đang nghĩ vậy!
- Phục vụ đến cùng! Em hiện giờ đang ở đâu? Anh tới đón em!
An Đông Minh thiếu điều nhảy cẫng lên.
Dương Tử Mi không muốn để anh biết chỗ Tống Huyền đang ở, nhỡ đâu sau này có điều gì phiền phức sẽ không tốt cho Tống Huyền.
- Em có thể tự lái xe đến, anh nói địa điểm gặp nhau đi.
- Nếu đã vậy thì gặp nhau ở trước khách sạn quốc tế Garden, thế nào?
- Được ạ, vậy lát gặp lại!
Sau khi tắt điện thoại, Dương Tử Mi nói với Sadako và Tiểu Thiên:
- Chị đi ra ngoài xem xem, hai người có muốn đi cùng không?
- Đương nhiên là muốn! Chị không thể vứt bọn em ở đây mà tự mình đi ra ngoài tham quan đâu. - Tiểu Thiên nói.
- Chủ nhân, tôi cũng đi! - Ánh mắt Sadako đầy mong ngóng nhìn cô.
- Được rồi, vậy đi thôi! Sadako về sau đừng gọi em là chủ nhân nữa, nghe cao sang quá. Sau này chúng ta gọi nhau là chị em, chị gọi em là Tử Mi được rồi. - Dương Tử Mi nói.
- Vâng, chủ nhân! - Sadako ngoan ngoãn nói.
- Vẫn còn gọi?
- Vâng, Tử Mi. - Sadako liền đổi lại.
- Nghe lạ quá, em vẫn thích Sadako gọi chị là chủ nhân. - Tiểu Thiên đứng bên cạnh vừa chỉ vào Liên Y vừa nói.
- Có phải Bạch Hồ cũng đi cùng không?
- Liên Y, cậu có muốn cùng đi chơi không? - Dương Tử Mi ôm lấy Liên Y.
Từ khi Liên Y tặng nhẫn không gian cho cô đã giúp cô giảm bớt không ít gánh nặng, cô còn phải cảm kích nó nữa.
Theo như cách nói của Liên Y, chiếc nhẫn không gian đó sẽ mở rộng ra theo sự tăng lên của công lực. Thậm chí có thể trồng lúa, đặt vật thể sống vào khi tăng lên đến một trình độ nhất định.
Mang cả mảnh ruộng vạn mẫu cùng vườn bách thú là một sự việc mà ai cũng muốn hướng tới.
Đôi mắt nhỏ đen láy của Liên Y nhìn nhìn, ngoan ngoãn gật đầu thể hiện cũng rất muốn đi chơi.
Dương Tử Mi nói với Tống Huyền một tiếng rồi đưa mọi người đi đến khách sạn quốc tế Garden.
Từ đây cách khách sạn quốc tế Garden không xa, hơn nữa lại là đường thẳng, Dương Tử Mi cần không tới hai mươi phút là đã tới nơi.
An Đông Minh, Hàn Vĩ Quang, Châu Quang Vũ, Tăng Đông bốn người sớm đã có mặt và chờ ở phía trước.
Dương Tử Mi đỗ xe tại bãi đỗ.
Khi bọn họ nhìn thấy trên xe ngoài Dương Tử Mi và Sadako còn có một đứa bé và một con vật màu trắng tuyết nhìn như hồ ly thì họ liền há hốc mồm, quay lại nhìn nhau.
Hàn Vĩ Quang vốn muốn theo đuổi Sadako đã thất vọng toàn tập khi tưởng rằng Tiểu Thiên là con của cô.
- Ha ha... Hàn thiếu gia, lần này cậu thất sách rồi! Chiến lược lấy vợ của cậu thất bại rồi, người ta có con rồi đấy! - An Đông Minh cười nhạo.
- Có con thì đã làm sao? Vẫn theo đuổi. - Hàn Vĩ Quang cảm thấy không cam tâm.
- Theo như kinh nghiệm tiếp cận bạn gái của mình, dù thế nào thì thấy có vẻ như chị gái kia chưa từng sinh con lần nào. Mình đoán đứa bé là con của người khác. - Tăng Đông nhìn dáng người Sadako rồi nói.
- Uhm, mình cũng thấy Hàn thiếu gia vẫn còn hi vọng. - Châu Quang Vũ có phần trầm mặc gật đầu đáp lại.
Đôi mắt Hàn Vĩ Quang bừng sáng lên, cứ nhìn chằm chằm Sadako:
- Cho dù là con của cô ấy, mình vẫn muốn theo đuổi cô ấy!