Dương Tử Mi mở cửa phòng bệnh, chỉ nhìn thấy Tống Huyền mặc một chiếc áo màu lam nhạt dành cho bệnh nhân đang đứng trước cửa sổ, lưng quay ra cửa.
Mới một tuần không gặp mà nhìn anh hình như gầy đi rất nhiều, khiến cho bộ quần áo bệnh nhân trở nên rộng thùng thình.
Nơi ánh nắng rọi xuống trên đầu đã xuất hiện vài sợi tóc bạc.
Dương Tử Mi đau lòng nhìn anh từ phía sau, đôi mắt cô như chất chứa một lớp sương mù dày đặc, u tối.
- Tống tiên sinh… - Dương Tử Mi tiến lên, nhẹ nhàng gọi.
Tống Huyền quay lại…
Khuôn mặt vốn dĩ đầy đặn của anh giờ đã hốc hác đi nhiều, mắt thâm quầng, râu để dài, trông anh thật tiều tụy.
- Em…tới…rồi! - Dương Tử Mi nghẹn ngào.
Tống Huyền nhìn cô mỉm cười, nụ cười có phần gượng gạo, miễn cưỡng:
- Ồ, Tiểu Mi, em tới rồi à? Vất vả cho em quá, mau ngồi xuống đi!
Dương Tử Mi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
Tống Huyền ngồi đối diện ở trên giường, nhìn cô hỏi nhẹ nhàng:
- Ăn cơm chưa?
- Em không đói!
Dương Tử Mi lắc đầu:
- Tống tiên sinh, có phải anh phải trị liệu bằng hóa chất không?
- Bác sĩ nói trước mắt chưa cần, thực hiện trị liệu kích hoạt tế bào hồng cầu trước. Nếu thành công thì có thể dễ dàng phục hồi sức khỏe, nếu không thành công…
Tống Huyền ảm đạm nói:
- Thì ba tháng sau sẽ chuyển biến xấu.
- Tống tiên sinh, em sẽ không dễ dàng để bệnh của anh chuyển biến xấu! Nếu anh tin em, chịu phối hợp phương pháp điều trị của em thì trong vòng một tháng có thể kích hoạt lại tế bào hồng cầu.
Cái ngày mà sét đánh hỏng đạo quan, Dương Tử Mi phát hiện trong đống đổ nát có một quyển sách y thuật cũ kỹ, bên trong có phương pháp châm cứu liên quan đến việc điều trị ung thư máu.
Dương Tử Mi nghiên cứu cả một đêm cùng nhiều ngày dùng chuột bạch làm thí nghiệm, cô phát hiện kết quả vô cùng tốt. Do đó, cô mới có tự tin đến đây gặp Tống Huyền.
Nhìn đôi mắt kiên định của cô, Tống Huyền bất giác gật đầu:
- Anh tin em! Tử Mi, anh không muốn ở trong bệnh viện nữa, anh muốn để em điều trị cho anh.
- Tại sao? Em còn đang muốn kết hợp với bệnh viện tiến hành châm cứu cho anh nữa.
Dù sao cũng chưa lần nào làm thí nghiệm trên cơ thể con người thật mà mới chỉ thí nghiệm trên chuột bạch, lần này lại liên quan đến tính mạng của Tống Huyền nên Dương Tử Mi chưa đủ tự tin đến vậy.
- Bệnh viện chắc chắn sẽ không chịu để em tham gia phối hợp điều trị đâu, anh chỉ có thể chọn một. Mấy ngày nay điều trị, anh thật sự không cảm nhận thấy hiệu quả, ngày nào cũng chỉ thấy tuyệt vọng.
Tống Huyền nhìn cô nói:
- Cảm giác tuyệt vọng khiến anh ngày đêm mất ngủ, anh chỉ muốn chết cho xong. Tiểu Mi, lúc trước bệnh của La Bạch nghiêm trọng vậy, đưa đến bệnh viện cũng chỉ chờ ngày chết vậy mà em dùng có vài cây kim đã có thể cứu sống. Bệnh của anh là ung thư máu, ở bệnh viện điều trị chỉ kéo dài sự đau đớn của anh, làm anh phải chứng kiến những bệnh nhân nan y xung quanh anh lần lượt ra đi, áp lực tâm lý đó anh thật sự chịu không nổi, chi bằng để anh tịnh tâm trị liệu theo em, trao vận mệnh cho em. Nếu trị liệu không thành công thì anh tin em cũng để anh chết trong tôn nghiêm chứ không phải khi chết tóc rụng sạch, trên mặt xuất hiện đầy chấm đen, nhìn người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Nghe anh ấy nói vậy, trái tim Dương Tử Mi tan nát.
Đúng vậy, trị liệu bằng hóa chất vô cùng đau đớn đối với bệnh nhân mắc bệnh nan y, hơn nữa không mang lại nhiều hi vọng.
Tình hình trước mắt của Tống Huyền chưa hẳn đã xấu, sử dụng mấy cây kim của mình phối hợp với dùng nguyên khí để tẩy tủy, có lẽ có thể kích hoạt tế bào hồng cầu đã chết do phóng xạ.
Lâm Thanh Mai còn ba tháng nữa là sinh, cô phải nhanh chóng giúp anh ấy khỏe trở lại, chứ không thể để đứa bé vừa mới sinh ra đã phải đối mặt với thảm cảnh của ba nó.