Dương Tử Mi đi cùng Tống Huyền tới bệnh viện để tiến hành kiểm tra. Kết quả kiểm tra cơ thể quả thực đã nhiễm phóng xạ nghiêm trọng, dẫn đến sự gia tăng số lượng tế bào bạch cầu, gây thiếu máu. Thời gian ủ bệnh đã hai tuần rồi.
Đã ủ bệnh hai tuần?
Lẽ nào chuyện này không liên quan đến chiếc gương?
- Tiểu Mi, đừng vội nói với Thanh Mai để cô ấy khỏi lo lắng.
Khuôn mặt Tống Huyền tái nhợt khi cầm giấy xét nghiệm nhưng tinh thần thì bình tĩnh khác thường.
Dương Tử Mi gật đầu:
- Bác sĩ khuyên anh nên nhập viện sớm, chị Thanh Mai sớm muộn gì cũng biết. Hơn nữa, bác sĩ nói do phát hiện kịp thời nên chỉ cần điều trị thì sẽ không có chuyện gì. Em cũng sẽ cố gắng nghiên cứu làm sao để kích thích lực sống của tế bào hồng cầu.
- Cảm ơn Tử Mi, anh chuẩn bị đi trung tâm tỉnh trị liệu, dù sao ở đó các thiết bị trị liệu cũng hiện đại hơn. Anh có thể nói dối Thanh Mai là anh đi tham gia hội thảo nghiên cứu.
Đôi mắt Tống Huyền mang một màu u tối:
- Nếu anh có xảy ra chuyện gì, em nhất định phải chăm sóc bọn họ giúp anh!
Dương Tử Mi đau khổ gật đầu.
Y thuật của cô dù lợi hại nhưng cũng chưa đạt đến trình độ có thể chữa trị ung thư, không dám lấy đây làm cơ hội biến Tống Huyền trở thành vật thí nghiệm.
Nếu không phải vì sư phụ thì cô có thể đi cùng Tống Huyền tới trung tâm tỉnh. Vừa có thể thử dùng cách châm cứu phối hợp điều trị, vừa có thể đi tìm thẻ bài gỗ đào trong tay hội trưởng ở hội học thuật đồ cổ tỉnh.
Tống Huyền không thể nói cho người nhà biết bệnh tình, một mình ở nơi xa lạ chống chọi với bệnh tật thì cô đơn và đau khổ biết mấy?
Dương Tử Mi càng thêm đau buồn.
Kết quả kiểm tra chiếc gương có rồi, không hề có bất cứ nguyên tố phóng xạ nào.
Điều này chứng tỏ việc Tống Huyền bị nhiễm phóng xạ không liên quan gì đến chiếc gương.
Có lẽ chiếc gương cũng không như trong truyền thuyết nói giống tia X, có thể soi được gân cốt kinh mạch con người.
Điều này giúp Dương Tử Mi giảm nhẹ được cảm giác tội lỗi.
Nếu không, cô cũng thật sự không biết phải làm thế nào để đối diện với Lâm Thanh Mai và đứa bé trong tương lai.
Đưa Tống Huyền về tới phố Văn Lai, Dương Tử Mi lo lắng không thể đóng giả như không có chuyện gì trước mặt Lâm Thanh Mai liền không bước vào tiệm mà quay về nhà luôn.
Cô còn chưa về tới nhà thì đã nhận được điện thoại của Lam Nha Nha gọi đến:
- Tử Mi, không hay rồi! Sư phụ và Tiểu Hắc đều không thấy đâu cả.
Trong lòng Dương Tử Mi chùn xuống:
- Xảy ra lâu chưa?
- Lúc bạn và thầy Tống đi bệnh viện, mình liền chuẩn bị mang đồ ăn vào cho Tiểu Hắc. Nào ngờ không thấy người đâu, bạn nhanh đi tìm đi! - Lam Nha Nha vừa nói vừa khóc nức nở.
Tim Dương Tử Mi đau nhói như có ai cào cấu, nghẹn đến không thở nổi.
Cô lao về nhà, đẩy cửa ra… Quả nhiên trên giường trống trơn.
Thật sự không thấy sư phụ đâu nữa.
Tiểu Hắc cũng không thấy.
Cô chạy ra sân sau, nơi ở của sư phụ, cũng không thấy người đâu.
- Sadako đâu? Nha Nha, có phải bạn luôn ở cạnh Sadako? - Dương Tử Mi chộp lấy hai cánh tay của Nha Nha và hỏi.
- Ừm, mình luôn ở bên trong bếp cùng cô ấy để học nấu ăn. Cô ấy đi ra ngoài tìm đạo trưởng rồi! - Dương Tử Mi gọi điện cho Sadako.
- Cô chủ, tôi đang tìm kiếm ở gần đây nhưng không thấy đạo trưởng. - Giọng nói của Sadako có phần nôn nóng.
Dương Tử Mi lái xe ra ngoại ô tìm Sadako, cô quỳ xuống trước mặt Dương Tử Mi:
- Xin lỗi cô chủ, là do Sadako bất tài nên đã để đạo trưởng mất tích rồi.
- Đứng lên đi! Không phải việc của cô.
Giờ không phải là lúc khiển trách.
- Có bất kỳ dấu vết nào liên quan đến sư phụ không?
Sadako lắc đầu.