Tống Huyền lại đến đây một lần nữa, còn đem đến một bao công cụ lớn, chưa kịp lau mồ hôi đã nôn nóng nói với Dương Tử Mi:
- Tiểu Mi, bây giờ anh muốn tháo dỡ tấm gương kia ra, em thấy được không?
Dương Tử Mi gật đầu:
- Em cũng rất tò mò cái gương này cuối cùng có phải gương Chiếu Cốt không. Tống tiên sinh, anh phải cẩn thận đó! Đừng làm hỏng tấm gương này.
- Được, anh sẽ cẩn thận! - Tống Huyền cầm công cụ của anh ta ra bắt đầu cẩn thận tháo dỡ gương.
Dương Tử Mi và Lam Nha Nha đứng một bên nín thở dõi theo, dựa vào chỉ dẫn của anh ấy mà giúp được một ít việc.
Đoán chừng khoảng hai giờ sau, mặt sau của gương đã bị Tống Huyền tháo dỡ hoàn toàn.
Có điều mặt gương cũng không lộ ra ngay lập tức mà có một tầng sáp mỏng manh bao trùm phía sau giống như muốn che dấu bí mật gì đó.
Tống Huyền hít sâu một hơi, đang định tiếp tục bỏ mặt sáp kia đi đã bị Dương Tử Mi ngăn lại.
- Tống tiên sinh, khoan chạm vào đã!
- Vì sao chứ?
Tống Huyền ngừng động tác trong tay, nhìn cô đầy khó hiểu:
- Bây giờ chỉ còn có một tầng sáp, bỏ đi rất dễ dàng.
- Em chỉ sợ…
Dương Tử Mi cầm gương ra xa một chút:
- Anh thử nghĩ lại xem, nếu đây đúng thật là một tấm gương Chiếu Cốt. Có thể chiếu ra xương cốt, tâm mạch của của con người… Chẳng phải sẽ giống như X quang hay sao? Có khả năng nó sẽ khiến con người bị thương.
Tống Huyền nghe vậy liền giật mình, tay cầm công cụ cũng hơi run một chút.
Lời Dương Tử Mi cũng không phải là không có căn cứ.
Vừa rồi anh ta tháo dỡ mặt kính cổ phía sau mất hơn hai giờ. Nếu đúng như lời Dương Tử Mi nói thì phải làm thế nào bây giờ?
Dương Tử Mi nhìn ra được bất an của anh, cảm thấy áy náy do ban nãy mình không suy xét chu toàn:
- Tống tiên sinh, trước hết đừng quan tâm đến lớp sáp kia nữa. Em bắt mạch cho anh.
Tống Huyền gật đầu nhìn cô, đưa tay ra đặt trên mặt bàn.
Tống Huyền có một đôi tay giống như một nghệ thuật gia, tay thon dài, khớp xương rõ ràng hơi tái nhợt.
Dương Tử Mi đặt ngón tay lên trên cổ tay anh ấy…
Mạch đập của anh ấy hình như có chút khác thường, vì vậy cô liền mở thiên nhãn ra xem tương lai của anh.
Vừa thấy được một đoạn ngắn, cô đã hoảng sợ.
Trong đoạn tương lai ngắn ngủi mơ hồ kia, cô thấy mái tóc vừa dày vừa đen như mực của Tống Huyền biến thành đầu hói thưa thớt tóc. Nét đẹp trên gương mặt đã xuất hiện một ít đốm trắng khó nhìn.
Lòng cô chùn xuống. Ánh mắt nhìn Tống Huyền chứa bất an, ngại ngùng và thương xót.
Thấy ánh mắt này của cô, sắc mặt Tống Huyền biến đổi, giọng điệu căng thẳng hỏi cô:
- Tiểu Mi, thân thể của anh không có vấn đề gì chứ?
Dương Tử Mi xoay đầu tránh ánh mắt của anh, lắc đầu nói dối:
- Không có vấn đề gì lớn!
Làm sao Tống Huyền không nhận ra cô đang nói dối được chứ?
- Tiểu Mi, em nói thật cho anh biết đi. Dù sao anh cũng không phải một đứa bé, anh phải biết được tình trạng thực sự của mình.
Ánh mắt anh đến gần Dương Tử Mi:
- Có phải anh thật sự đã nhiễm phải thứ phóng xạ nghiêm trọng đó rồi hay không?
- Ừ!
Dương Tử Mi đành nặng nề gật đầu:
- Tống tiên sinh, là do em suy nghĩ không chu toàn đã để tấm gương này hại anh. Trước tiên anh cứ nằm xuống đây để em châm cứu xem thử có thể ngăn cản nguy hiểm của phóng xạ hay không.
Sắc mặt Tống Huyền trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ra trên trán, ngồi đờ ra trên ghế hỏi một tràng:
- Tiểu Mi, rồi anh sẽ trở nên thế nào? Có phải sẽ chết hay không?
- Để em xem thử đã.
Dương Tử Mi dựa vào ngày sinh tháng đẻ của Tống Huyền, gieo một quẻ.
Trước kia cô cũng từng xem thử mệnh của Tống Huyền. Mệnh của anh cực kỳ tốt, trừ một ít sóng gió nho nhỏ thì xem như là không có tai ương, không có vất vả, sống hết một đời phú quý bình an.