Trong một căn phòng VIP của Minh Châu Lầu, vài thanh niên mặc đồ sành điệu đang ngồi hút thuốc, uống rượu. Mỗi người đều ôm một cô gái ăn mặc mát mẻ, gợi cảm, trừ Dương Kiến Minh đang ngồi ở giữa ra.
- Dương thiếu gia, hôm nay ăn chay à?
Chu Dận, quý tử một nhà giàu mới nổi cười hỏi.
- Tôi giống người ăn chay lắm sao?
Dương Kiến Minh đang ngồi bắt chéo chân hút xì gà. Chỉ tiếc là hắn không có khí chất gì nên điệu bộ khi hút xì gà của hắn cũng chẳng ra dáng gì cả.
- Dương thiếu gia của chúng ta trước giờ khẩu vị cũng đặc biệt hơn người khác. Mà sao hôm nay lại một thân một mình vậy? Chẳng lẽ chút nữa sẽ có bất ngờ sao?
Hoàng Lâm, con trai của thị trưởng, một trong bốn công tử đào hoa của thành phố A tiếp tục thắc mắc.
Dương Kiến Minh vẩy vẩy tàn thuốc nói:
- Đang chờ hoa tươi đến. Đóa hoa đó còn rất non, để Dương thiếu gia ta thưởng thức xong sẽ nhường cho các người, ha ha.
- Ồ? Là hàng mới à? Không phải là Dương thiếu gia đây muốn đụng tới hoa khôi trường Nam Thành Mộ Dung Nghiên đấy chứ? Con bé đấy là con cháu nhà Mộ Dung, chỉ được nhìn mà không được đụng vào đâu.
Những người cùng bàn khác cũng bắt đầu cảm thấy hưng phấn hẳn.
- Mộ Dung Nghiên cũng có gì đặc biệt đâu? Đóa hoa này của tôi còn tươi sắc hơn con bé đó nhiều. Da trắng mịn, mềm mượt như trứng gà bóc, chỉ cần nhìn thôi là đã thấy thèm rồi. Con bé đó ngay cả Hoắc Văn Hoa cũng thèm thuồng mà.
Đôi mắt lươn ti hí, gian xảo của Dương Kiến Minh khép hờ, tưởng tượng đến làn da trắng nõn của Dương Tử Mi, bản chất ăn chơi của hắn càng bộc lộ rõ hơn. Dương Kiến Minh nói tiếp:
- Hơn nữa, con bé đó còn là người cùng thôn với tôi, nên tính ra nó là em chú bác gì đó với tôi nữa, ha ha, các người thấy khẩu vị của tôi có đặc biệt không?
- Ha ha, tình anh em, quả nhiên ly kỳ, hấp dẫn!
Những người còn lại cũng bắt đầu cười lên một cách thô bỉ.
- Dương thiếu gia à, anh gọi cô bé mấy giờ đến? Chúng tôi đang rất mong đợi được gặp cô bé em họ của anh đây.
Chu Dận lại tiếp tục hỏi.
Dương Kiến Minh xem đồng hồ sau đó khẽ chau mày. Tiếp đến hắn lấy điện thoại ra gọi cho Dương Nhất Quốc. Vừa nghe đầu dây bên kia có người bắt máy, Dương Kiến Minh đã lớn tiếng mắng:
- Dương Nhất Quốc, ông làm việc kiểu gì vậy hả? Người đâu?
Lúc này, Dương Nhất Quốc vừa gặp tai nạn, bất tỉnh. Người nghe điện thoại là vợ ông ta.
- Dương thiếu gia ạ, Nhất Quốc anh ấy bị tai nạn rồi.
Vợ của Dương Nhất Quốc nói.
- Chết rồi sao?
- Gãy xương toàn thân, bác sĩ nói cả đời phải nằm trên giường bệnh, hu hu...
Vợ Dương Nhất Quốc khóc òa lên.
Dương Kiến Minh bực dọc cúp máy.
- Dương thiếu gia, sao vậy? Em họ của anh không đến nữa à?
Hoàng Lâm mỉa mai hỏi.
- Tài xế đến rước bị tai nạn xe.
- Vậy anh gọi điện thoại cho cô bé. Bảo cô bé ngoan ngoãn tự mình đến đây là được chứ gì.
Dương Kiến Minh nghĩ đi nghĩ lại thấy cũng đúng nên lật đật tìm số điện thoại của Dương Thanh.
Người nghe máy là Hoàng Tú Lệ.
- Tôi là Dương Kiến Minh. Mau gọi con gái bà, Dương Tử Mi đến phòng số 188, Minh Châu Lầu ngay. Nếu không, các người chuẩn bị cuốn gói cút về quê đi!
Dương Kiến Minh nói xong liền cúp máy.
Hoàng Tú Lệ mặt trắng bệch, sợ đến nỗi tay run cầm cập.
Đúng lúc Dương Tử Mi đang ở cạnh bên, thấy vậy mới hỏi:
- Mẹ, điện thoại của ai vậy ạ?
- Là Dương Kiến Minh. Lúc nãy nó nói là bảo con phải đến Minh Châu Lầu ngay.
Hoàng Tú Lệ vốn là người nhát gan. Vừa nói bà vừa loạng choạng ngồi xuống ghế, nhìn Dương Tử Mi nói tiếp:
- Con à, hay là chúng ta về quê vậy, ở thành phố này chúng ta không sống yên ổn được đâu.
Ánh mắt của Dương Tử Mi bắt đầu ánh lên vẻ lạnh lẽo.
Cô an ủi mẹ mình một hồi xong, liền nói dối là đi tìm Tống Huyền nhờ giúp đỡ.
Hoàng Tú Lệ biết Tống Huyền là cũng một người nổi tiếng ở thành phố A, nên khi nghe Dương Tử Mi nói vậy, bà cũng hối cô nhanh chóng đến tìm Tống Huyền.
Dương Tử Mi ra khỏi nhà và đi thẳng đến Minh Châu Lầu.