Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài

Chương 552: Xác sống xinh đẹp (4)




- Chị, mau niệm cùng em...

Tiểu Thiên là người đầu tiên phát hiện ra tình trạng bất thường của Dương Tử Mi, liền vội vàng niệm một chuỗi chú ngữ.

Dương Tử Mi cũng không nghĩ ngợi nhiều, bắt chước nó, cùng nhau niệm chú.

Tinh khí nguyên không ngừng tiết ra ngoài cuối cùng cũng coi như đã dừng lại.

Cô ngồi bệt xuống đất một cách vô lực, vội vàng vận khí điều chỉnh.

Thẻ bài gỗ đào trước ngực cô đột nhiên hiện lên ánh sáng màu xanh, nhiệt độ cơ thể của cô bắt đầu giảm xuống, cô lạnh đến mức run lẩy bẩy, cơ thể của cô giống như bị rơi xuống hầm băng vậy, hơi lạnh của băng đá bao phủ khắp người cô. Tóc, lông mày, gương mặt, toàn bộ đều bị đóng đầy băng, nhìn cô chẳng khác nào một người băng.

Cùng lúc đó, thẻ bài gỗ đào trước ngực người đang ở chốn kinh thành xa xôi là Long Trục Thiên cũng đồng thời hiện lên ánh sáng đỏ, cả cơ thể anh phải chịu đựng độ nóng đáng sợ như bị ngọn lửa thiêu đốt.

- Nữu Nữu!

Ngọc Thanh và Ngọc Chân Tử nhìn thấy tình trạng của cô thì vô cùng hoảng hốt, vội vàng gọi.

La Anh Hào mắt chữ A mồm chữ O nhìn biến hóa của cô, anh muốn đến gần cô nhưng giống như bị một bức tường băng cản lại, không thể tiến lên phía trước.

Dương Tử Mi nhắm mắt điều tức, cô đưa băng khí chạy khắp cơ thể về đan điền, nơi đó có thể dung hòa mọi hàn khí.

Vào đúng lúc này, cô gái mặc kimono nằm trong quan tài đột nhiên phát ra tiếng rên nhẹ:

- Ừm... a...

Ánh mắt của mọi người di chuyển từ trên người Dương Tử Mi lên người cô gái kia.

Chỉ thấy lông mi của cô gái mặc kimono kia run lên vài cái, hai mắt từ từ mở ra...

La Anh Hào và Ngọc Chân Tử bị dọa tới mức lùi về sau một bước, tim đập bùm bùm, giống như có người dùng búa tạ đập thật mạnh vào tim vậy.

Chỉ thấy đôi mắt của cô gái kia trắng đen trong suốt rõ ràng, hiện ra màu lam nhạt, giống như bầu trời xanh sau cơn mưa vậy.

Đầu tiên cô ấy ngỡ ngàng và nghi hoặc nhìn xung quanh, sau đó ánh mắt dần dần tỉnh táo hơn.

Mọi người phát hiện ra, ánh mắt của cô ấy hình như có vài phần giống với Dương Tử Mi.

Cô ấy từ từ ngồi dậy, nhìn vào nhìn chiếc quan tài rồi đột nhiên lên tiếng:

- Sao tôi lại ở đây?

Cô ấy nói tiếng Nhật, giọng nói thanh thúy dịu dàng động lòng người, giống như một người phụ nữ xinh đẹp vừa lười biếng tỉnh giấc.

La Anh Hào và Ngọc Chân Tử nhìn nhau rồi lại nhìn vào Dương Tử Mi và cô gái mặc kimono kia.

Cô gái kia từ từ đứng dậy, cô ấy đứng trên quan tài.

Cô ấy có thân hình cao gầy uyển chuyển, khí chất cao nhã, vẻ mặt lạnh nhạt, rất có phong phạm của tiểu thư quý tộc.

- Tôi là ai?

Cô ấy lại hỏi bằng tiếng Nhật.

Không ai có thể trả lời câu hỏi này của cô ấy, vì chẳng có ai biết cô ấy rốt cuộc là ai cả.

Ánh mắt của cô ấy dò xét một lượt gương mặt của mọi người, sau đó cô ấy nhìn vào người ngồi xếp bằng, bị biến thành người băng là Dương Tử Mi.

Cô ấy bắt đầu di chuyển, cô đi guốc mộc, bước ra khỏi quan tài, đi tới trước mặt Dương Tử Mi rồi quỳ xuống với vẻ mặt vô cùng cung kính, nói một câu tiếng Nhật:

- Chủ nhân...

Vừa hay lúc này Dương Tử Mi mới vừa thu tia hàn khí chạy khắp cơ thể cuối cùng về đan điền, ánh sáng màu xanh trên thẻ bài gỗ đào biến mất, lại biến thành màu đen kịt không có gì đặc biệt lúc đầu, hàn khí trên người cô ấy cũng biến mất trong tích tắc.

Nhìn cô gái mặc kimono gọi cô là chủ nhân kia, cô luôn cảm thấy là lạ sao ấy.

Chẳng lẽ từ nay về sau cô ấy sẽ giống như một con chó trung thành, luôn nghe theo sai khiến của mình sao?

Có điều, cô gái mặc kimono này quả thật rất xinh đẹp, gương mặt thuần khiết, dáng người yểu điệu, khí chất tao nhã, giọng nói động lòng người, khí âm nhu của xác sống trên người cô ấy khiến cho cô ấy càng thêm quyển rũ hơn.

Khó trách sư thúc lại nói là ngắm mỹ nữ bổ mắt, có thể kéo dài tuổi thọ.

Cô gái này quả thật quá đẹp, ngày thường để cô ấy ở nhà quét nhà, nấu cơm, giặt quần áo cũng đích thực là một vật trang trí đẹp.