Long Trục Thiên ngủ một giấc rồi tỉnh lại.
Hai mắt bị bịt kín, không nhìn thấy được gì, nhưng có thể cảm nhận được sự ấm áp của Dương Tử Mi, đầu anh đang được cô ôm lấy.
Thảo nào trong mơ, hình như thấy mình đang ở trong lòng mẹ.
- Mi Mi...
Anh nhẹ giọng gọi tên cô, trong lời nói tràn đầy tình cảm
- Hả? Anh tỉnh rồi?
Đêm qua, thẻ bài gỗ đào trước ngực Long Trục Thiên xảy ra biến hóa, khiến nhiệt độ cơ thể anh tăng cao, còn nhiệt độ cơ thể cô thì bị lạnh đi.
Cô không ngủ, nhìn biến hóa trên thẻ bài gỗ đào từ khi nó xuất hiện đến khi kết thúc, cả người giống như vừa được tẩy rửa, cảm thấy vô cùng thoải mái.
- Bây giờ anh cảm thấy như thế nào?
Dương Tử Mi hỏi.
Long Trục Thiên rời khỏi lòng cô, duỗi người dậy:
- Ừ, thật thoải mái.
- Tối hôm qua thẻ bài gỗ đào lại có phản ứng.
Dương Tử Mi nói:
- Em cũng cảm thấy rất thoải mái, giống như vừa được tẩy rửa vậy.
Long Trục Thiên giơ tay lấy miếng vải ở trên mắt xuống, cảnh vật trước mắt dần dần hiện rõ.
Anh vui mừng:
- Anh có thể nhìn thấy rồi.
- Vậy sao? Nhanh vậy à? Không phải bác sĩ nói phải qua ba bốn ngày nữa sao?
Dương Tử Mi lại gần kiểm tra đôi mắt anh, phát hiện đúng là đã bình phục.
- Chẳng lẽ là tác dụng của thẻ bài gỗ đào?
- Nó có thể khiến anh chết đi sống lại, khôi phục lại đôi mắt bị thương chỉ là chuyện nhỏ mà thôi!
Trên mặt Long Trục Thiên lộ vẻ vui mừng, hưng phấn ôm lấy Dương Tử Mi:
- Vậy là anh không cần phải tiêm nữa!
Dương Tử Mi nhe răng.
- Chúng ta về nhà đi! Mùi của bệnh viện rất khó ngửi.
Long Trục Thiên đứng dậy, vuốt quần áo nói.
Dương Tử Mi gật đầu.
Cô cũng rất ghét mùi của bệnh viện.
Sau khi đóng tiền viện phí, hai người nắm tay nhau, chậm rãi đi ra khỏi bệnh viện.
- Tử Mi!
Phía sau truyền đến tiếng kêu vui mừng của Hạ Muội.
Ngay lập tức, Hạ Muội như một cơn gió chạy đến chỗ bọn họ, đôi mắt hạnh nhìn Long Trục Thiên từ trên xuống dưới một lượt, cười xấu xa, mập mờ nói:
- Là bạn trai của bạn sao? Còn không giới thiệu đi?
Dương Tử Mi cười ngượng ngùng, nói với Hạ Muội:
- Ừ, đây là bạn trai của mình, Long Trục Thiên.
- Em là Hạ Muội, là bạn của Tử Mi! Thật vui khi được biết anh!
Hạ Muội hưng phấn tự giới thiệu mình, vươn tay ôm lấy bả vai Dương Tử Mi:
- Bạn giỏi lắm! Bạn trai của bạn thật là đẹp, còn có khí chất nữa!
- Ha ha, không cho bạn để ý đến anh ấy nha!
Dương Tử Mi nói đùa.
- Gì vậy! Bạn nghĩ Hạ Muội mình là là kẻ hèn hạ đi cướp bạn trai của bạn mình sao!
Hạ Muội liếc mắt nhìn cô:
- Mình đang mừng cho bạn thôi!
- Biết rồi!
Dương Tử Mi nắn bóp gương mặt trong sáng của Hạ Muội.
- Tử Mi, anh ta bao nhiêu tuổi?
- 25 tuổi.
- Ồ, lớn hơn bạn đến mười tuổi nha, ha ha, không ngờ, bạn lại thích đàn ông lớn tuổi!
Hạ Muội cười nói.
Dương Tử Mi đổ mồ hôi, nếu cô cộng tuổi của mình ở kiếp trước, với tuổi ở kiếp này, thì cô đã 43 tuổi rồi.
Long Trục Thiên thì 25 tuổi.
So với 43 tuổi, quả thật là một bé trai.
- Người nhà cậu có biết không?
Hạ Muội hưng phấn hỏi.
Là một học sinh trung học, đối với chuyện tình cảm nam nữ rất tò mò, cho dù là cô gái như Hạ Muội.
- Tạm thời không biết.
Nếu để cho cha biết quan hệ giữa mình và Long Trục Thiên thân mật như vậy, chắc hẳn sẽ nổi điên, đánh gãy chân mình mất.
- Vậy mà bạn còn công khai nắm tay nhau đi trên đường như vậy? Mình nói với bạn nha Tử Mi, thành phố A không lớn, đi hết một vòng không đến một tiếng, đến khi bạn bị cha bạn thấy, bạn sẽ chạy không thoát đâu.
Hạ Muội liếc mắt nhìn cô nói.
Đang nói, phía sau truyền đến tiếng nói:
- Nữu Nữu, sao con lại ở đây?
Dương Tử Mi vừa nghe thấy, trong lòng run lên, vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến.