- Dậy... thôi!
Long Trục Thiên đẩy cô ra rồi ngồi dậy:
- Anh đi tắm chút.
Dương Tử Mi nằm trên giường, phẫn nộ nhìn lên trời một cách bất lực, hai chân dậm dậm xuống giường một cách đau khổ.
Đây là cái đạo lý gì thế này?
Đã cho cô trọng sinh rồi thì sao không cho cô về cái thời lớn tuổi tí chứ?
Nếu giờ mà là mười tám tuổi thì tốt biết bao!
Thực sự không hiểu, tại sao gần gũi trước thời hạn lại phá công? Chẳng lẽ cô tu luyện Đồng Tử Công sao?
Cô thực sự có cảm giác muốn chạy tới bóp chết sư phụ mình.
Sau khi tắm rửa xong, Long Trục Thiên liền đi ra, tay cầm một cái khăn tắm, lau lau mớ tóc ướt, người mặc một cái áo choàng ngủ màu đen, lồng ngực vững chắc lồ lộ ra ngoài.
Bộ dạng này, muốn gợi cảm thế nào là gợi cảm thế đó.
Dương Tử Mi thấy cô đã hoàn toàn bị vẻ đẹp của anh mê hoặc mất rồi, nên nằm lì trên giường đấm đệm kêu than:
- Quay vào nhà tắm ăn mặc quần áo gọn gàng vào ngay cho em, không được mê hoặc người ta như thế. Đúng là khổ quá mà!
Thấy cô như vậy, Long Trục Thiên không nhịn được bật cười.
Chỉ tiếc Dương Tử Mi không nhìn thấy nụ cười sủng ái yêu chiều của anh dành cho mình, nếu không sẽ càng đau khổ.
Long Trục Thiên ngồi xuống cạnh cô, vỗ vỗ cái lưng đang quay về phía mình của cô:
- Em cũng đi tắm nước lạnh cho sảng khoái đi!
Dương Tử Mi bất lực, tức tốc nhảy dựng lên, chẳng nhìn anh lấy một cái, lạo nhạo đi tắm một trận nước lạnh.
Quả nhiên, sau đó tất cả đều bình thường trở lại. Chẳng trách lần nào xúc động cô nhóc đó cũng chạy vào phòng tắm, thì ra là để dập tắt cơn lửa nóng trong người.
Sau khi tắm xong, Dương Tử Mi ăn mặc gọn gàng đi ra ngoài, nhưng lại thấy Long Trục Thiên đã cởi áo ngủ ra, mặc bộ áo sơ mi quần tây mà cô đã chuẩn bị trước đó, ngồi trước bàn mở đống giấy ra xem xem.
- Xem gì vậy?
Cô qua đó hỏi.
Anh đưa tay ôm lấy eo cô, để cô ngồi lên đùi mình, chỉ chỉ tờ giấy nói:
- Ừm, đây là bản đồ anh tìm thấy ở Mạc Bắc, em xem thử đi.
Đây là một tấm bản đổ cũ được làm bằng da dê.
Nhưng mà, Dương Tử Mi vừa nhìn cái đã lập tức nhận ra tấm bản đồ này giống y hệt tấm bản đồ trên tấm lụa vàng của mình. Chỉ là, tấm bản đồ này đã có từ lâu, phía trên đều mang vết tích của đồ cổ xa xưa.
- Em cho anh xem một thứ giống cái này.
Cô trượt từ trên đùi anh xuống, lấy ra một cái túi nhỏ mà mình hay để bên mình, móc ra một cái hộp ngũ giác, một tấm bản đồ và một tấm thẻ gỗ.
- Anh nhìn xem hai tấm bản đồ này có giống nhau không?
Dương Tử Mi để tấm vải lụa vàng và tấm giấy da dê vào một chỗ.
Long Trục Thiên quan sát một cách kỹ càng, sau đó hơi hơi kinh ngạc hỏi:
- Giống y hệt nhau! Mi Mi, em tìm thấy nó ở đâu vậy?
Dương Tử Mi lập tức kể lại chuyện đã xảy ra trước kia một cách tóm tắt cho anh nghe, nhưng mà, không hề nhắc tới trận ác chiến với vị hàng quỷ sư cùng với chuyện con rối đột nhiên phát nổ. Chỉ chọn mấy chi tiết nghe không quá nguy hiểm để kể, để anh đỡ phải lo lắng.
Long Trục Thiên nghe xong, đầu tiên là cầm tấm thẻ gỗ lên, tỉ mỉ quan sát:
- Không sai, đây chắc là tấm thẻ gỗ mà mấy thị vệ hay đeo.
- Điều khiến em không hiểu là, tại sao tấm bản đồ này lại được giấu trong chiếc hộp do người Nhật Bản làm ra chứ?
Dương Tử Mi hoài nghi nói.
- Có lẽ lúc đó người Nhật Bản phát hiện ra tấm bản đồ, biết rằng bên trong đó chắc chắn ẩn giấu một bí mật to lớn, nên mới sao chép lại, giấu trong chiếc hộp gỗ này.
Long Trục Thiên lại lật qua lật lại cái hộp ngũ giác bằng gỗ quan sát một cách kỹ càng, ngón tay khẽ sờ sờ vào hoa văn trên chiếc hộp:
- Anh đã từng thấy hoa văn kiểu này trên tấm bản đồ ở Mạc Bắc. Nhưng mà, lúc anh cảm thấy nó rất bình thường nên cũng không để ý gì nhiều.
- Chẳng lẽ... đây không phải là trùng hợp? Gia tộc của anh sẽ không có quan hệ huyết mạch gì với người Nhật Bản chứ?
Dương Tử Mi cau mày hỏi.