Ừm, chuyện này, ngày trước có một vị đại sư Giang Mông Nhiên, nhưng sau này phát hiện hóa ra là một tên lừa đảo, bị Mộ Dung Vân Thanh đánh gãy tứ chi, vứt ra bãi hoang rồi. Bây giờ, ngoài mấy cái sạp của mấy bà thầy bói bên đường thì không còn nghe nói ai lợi hại cả.
Tên cảnh vệ vội vàng nói.
- Ngoài thành phố của chúng ta ra, thì những thành phố khác không có hay sao?
- Ôi, cái này em không biết, để em gọi điện thoại cho anh họ, anh ấy có vẻ tin mấy thứ này hơn em nên thế nào cũng biết.
Tên cảnh vệ nghĩ một lúc rồi vội vàng nói.
- Nhanh gọi đi!
Lý Nhất Nguyên thúc giục.
Tên cảnh vệ cuống quýt gọi điện thoại cho anh họ, hắn nói chuyện một hồi rồi gác máy, vui mừng nói với Lý Nhất Nguyên:
- Cục trưởng, anh họ em nói rằng, ở thành phố B vẫn còn một vị thầy tướng rất lợi hại, tên là đại sư Lý Đường Nghĩa, từ trước đến nay luôn là người quyền cao phú quý bậc nhất của thành phố B, có lẽ mình tìm đúng người rồi. Cục trưởng, ngài từ trước đến giờ chẳng phải là không bao giờ tin vào ma quỷ hay sao? Sao bây giờ lại muốn tìm thầy tướng vậy?
- Cút!
Lý Nhất Nguyên quát lên!
Tên cảnh vệ sợ quá, vội vã đi ra ngoài.
Lý Đường Nghĩa ở thành phố B?
Hắn hình như đã từng nghe qua cái tên này, không biết người này có giúp gì được cho hắn không?
Bất luận thế nào, cũng phải lập tức đến đó xem sao. Nỗi khổ khi cứ tối đến bị đám oan hồn, ma quỷ ám lấy khiến hắn không chịu nổi nữa rồi.
Thành phố B.
Lần trước, Lý Đường Nghĩa từ thành phố A quay về thì phát hiện ra trong đầu mất đi ký ức của một ngày, không ngày nào là ông không vắt óc suy nghĩ làm sao để nhớ ra chuyện ngày hôm đó.
Ông luôn cảm giác như có ai đó nhét một đống bông vào trong đầu mình, chèn ép, làm biến mất từng đoạn ký ức trong ông. Hơn nữa, điều ông cảm thấy sợ hãi chính là ông phát hiện, trí nhớ của ông ngày một kém đi, thường không quên cái này thì cũng quên cái kia.
Ông vỗ vỗ đầu mình một cách vô cùng ảo não.
Lẽ nào bản thân ông giống những người khác, mắc bệnh đãng trí của người già?
Đây quả thật là một điều kinh khủng.
Những ngày này, ông đều nỗ lực đi tham gia các hoạt động có thể giúp ích trong việc phòng tránh bệnh mất trí nhớ ở người già, tuy nhiên, hình như không có hiệu quả.
Điều này khiến ông ngày một lo sợ, ông sợ một ngày nào đó sẽ biến thành kẻ tàn phế, bị người khác ruồng bỏ.
Ông gọi điện cho Việt Dương:
- Sư huynh, khi nào huynh trở về? Đệ sợ đệ sắp mắc bệnh đãng trí của người già rồi.
- Đường Nghĩa, tối qua lúc huynh thôi diễn cho đệ, phát hiện ra mệnh của đệ có một kiếp, tuy nhiên, số kiếp này rất kỳ lạ, kết quả hiện ra giống như một đám mây mù không nhìn thấy tiền đồ.
Sư huynh đáp lời.
Lý Đường Nghĩa hoảng hốt:
- Lẽ nào định mệnh khiến đệ bị bệnh mất trí nhớ của người già thật sao?
- Đừng quá lo lắng, tháng sau là ngày giỗ của sư phụ, huynh cũng muốn quay về bái tế sư phụ, đến lúc đó huynh sẽ giúp đệ xem lại.
- Cảm ơn sư huynh.
Lý Đường Nghĩa gác máy, tâm trạng càng thêm nặng nề.
Sư huynh bói quẻ chưa bao giờ sai, huynh ấy bói ra kết quả như vậy thì có thể khẳng định, bản thân ông không còn hy vọng gì nữa rồi.
Ông tự vỗ vỗ lồng ngực, nhìn chiếc la bàn được sơn màu đen sáng bóng đặt trên bàn, hình như đã có chuyện gì đó xảy ra với chiếc la bàn, nhưng ông không thể nào nhớ nổi.
Ông cầm la bàn lên, theo thói quen đi lên sân thượng, theo dõi chiêm tinh và từ trường cát khí.
Chiếc kim la bàn đột nhiên quay loạn xạ, sau đó khôi phục lại bình thường.
Trong đầu ông giống như bị điện giật, cảm giác thật mơ hồ. Có lẽ việc ông mất đi ký ức có liên quan đến việc kim la bàn quay hỗn loạn.
Nhưng suy cho cùng thì đó là cái gì?