Mấy ngày rồi chưa về nhà, Dương Tử Mi chuẩn bị về thăm người thân một chuyến.
Ban đầu cô không định mang theo Tuyết Hồ, nhưng nó không chịu, mặt dày mày dạn nói nếu Tiểu Thiên đi thì nó cũng phải đi cùng.
Dương Tử Mi bất đắc dĩ đành phải ôm theo nó ra ngoài.
Xe bus của thành phố A thường xuyên đông đúc chật chội, nhất là những lúc chạng vạng như thế này. Dù sao đi đường cũng mất đến hai mươi phút thế nên cô lựa chọn đi bộ.
Đi được một đoạn, bỗng nhiên cô cảm thấy có một ánh mắt nhìn chằm chằm sau lưng mình, hình như còn mang theo cả sát ý.
Cô híp mắt lại, cúi đầu vuốt ve bộ lông mượt mà của Tuyết Hồ:
- Tuyết Hồ, cậu biết có người theo dõi chúng ta đúng không?
- Ừ, một gã đàn ông cách cậu khoảng hai mươi mét.
Tuyết Hồ lười biếng híp hai mắt lại:
- Sát thủ loại này mà cũng muốn giết cậu, thật đúng là không biết lượng sức mình.
- Trên người hắn có súng không?
Dương Tử Mi hỏi.
- Tôi không biết súng là cái gì hết.
- Ngốc thật, súng mà cũng không biết.
Tiểu Thiên không nhịn được cười nhạo.
- Trên người tên kia đúng là có một khẩu súng, còn có thêm một con dao bén nữa.
Dương Tử Mi nhanh chóng quay đầu lại nhìn.
Người kia bắt gặp ánh mắt của cô nhưng lại không hề lùi bước, hắn chỉ hơi cúi đầu tránh ánh mắt cô, vờ như mình chỉ là người đi đường.
Dương Tử Mi hơi nheo mắt nhìn hắn, chỉ thấy có mấy chục oan hồn người chết đang đeo đuổi sau lưng hắn. Thân thể hắn rắn chắc như người đã được huấn luyện bài bản, nhịp chân đi vừa ổn vừa trầm, hơn nữa khoảng cách giữa hai người vẫn luôn được duy trì khoảng một mét, không chênh lệch quá nhiều.
Người này hẳn là xuất thân từ lính đánh thuê!
Rốt cuộc là ai thuê người đến ám sát mình vậy?
Cô là thầy tướng, tuy có thể tính ra phúc họa cát hung của người khác nhưng lại không thể tính ra chuyện của bản thân mình.
Cái này gọi là thầy tướng tính người không tính mình.
Một tay của người kia đút trong túi quần, đương nhiên là đang nắm một khẩu súng ngắn bên trong.
Súng là loại vũ khí nguy hiểm, dù có là người võ công cao cường thì đứng trước nó vẫn lực bất tòng tâm.
Dương Tử Mi thật sự không thích có người đi theo sau như vậy.
Cô nhìn bốn phía, cả người lóe lên như ảo ảnh, lẻn vào một con hẻm nhỏ bên cạnh trước mặt.
Tên sát thủ kia thấy cô đột nhiên lẻn vào trong hẻm phía trước, lông mày giật giật. Linh cảm nghề nghiệp đã cho hắn biết, đối phương đã phát hiện ra hắn rồi.
Cô dù sao cũng chỉ là một cô gái yếu đuối mà thôi, hắn cũng không quá bận tâm, chỉ muốn tìm thời cơ chính xác để giết cô.
Hắn đuổi theo vào trong hẻm, tìm kiếm hình bóng cô khắp xung quanh, bất hợt nghe thấy âm thanh cô vang lên:
- Tìm tôi sao?
Hắn cả kinh, quay đầu lại, tay siết súng thật chặt, chờ thời cơ thích hợp sẽ rút ra.
Cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, cô đã đứng phía sau, cách hắn bốn mét. Một bàn tay trắng trẻo, thon dài, xinh xắn đang vuốt ve con hồ ly giống hệt một con chó đang nằm trong lòng. Nụ cười của cô lạnh nhạt, mí mắt hạ xuống. Con ngươi đen như mực, lấp lánh ánh sao đang thản nhiên nhìn hắn, giống như đang nhìn một người quen vậy.
Đáng lẽ hắn ta không cần phải sợ một thiếu nữ như vậy, nhưng không biết tại sao từ khi làm cái nghề này đến nay, đây là lần đầu tiên cảm giác nguy hiểm dâng lên trong lòng hắn. Thậm chí nó còn khiến hắn căng thẳng đứng dậy, từng thớ thịt căng cứng, bàn tay cầm súng trong túi quần hơi run run một chút, lòng bàn tay thấm đẫm mồ hôi...
Môi cô mang theo ý cười chậm rãi tiến đến gần hắn...