Tuy biết rõ người sống trên đời này, sinh lão bệnh tử vốn là quy luật tự nhiên, nhưng đây là sư phụ mà cô yêu thương nhất, cô không có cách nào chấp nhận được chuyện này.
- Nữu Nữu, sư phụ sống trên đời có thể thu nhận được một đệ tử như con đã đủ rồi, ta cũng không có tâm nguyện gì nữa cả, con không cần đau lòng như vậy.
Thấy nước mắt cô lại bắt đầu dâng lên, Ngọc Thanh đương nhiên biết cô đang nghĩ đến chuyện gì, bèn lên tiếng an ủi.
- Nhưng mà, Nữu Nữu còn chưa hiếu thuận đủ với sư phụ.
Dương Tử Mi nghẹn ngào, ánh mắt cầu xin Ngọc Thanh:
- Sư phụ, có thể để con nghịch thiên cải mệnh cho người một lần nữa được không?
- Ta không cần, Nữu Nữu, nếu con còn có ý nghĩ làm trái mệnh trời như vậy, có lẽ sư phụ sẽ hồn bay phách tán mất.
Ngọc Thanh chặn lại.
Gương mặt Dương Tử Mi tràn ngập đau khổ. Nếu nghịch thiên cải mệnh, có bị trời trách phạt cô cũng không sợ, chỉ sợ lại liên lụy đến sư phụ.
Cô cũng từ bỏ ý định giúp sư phụ kéo dài mệnh sống.
- Nữu Nữu, con ngồi xuống đây nào, để sư phụ nói con nghe về đệ tử của con.
Ngọc Thanh ngồi xuống ghế bành.
- Vâng ạ.
Dương Tử Mi ngồi xuống ghế dựa phía trước sư phụ.
- Đệ tử của con tên là Tưởng Tử Lương, là con trai duy nhất của nguyên thủ đương nhiệm. Cậu ta từng được vi sư cứu, hơn nữa vi sư còn dạy bảo cậu ta một thời gian, cách đối nhân xử thế của cậu ta cũng không có gì phải chê trách. Nhưng mệnh cậu ta lại không hợp làm đệ tử của ta, nên ta mới để nó làm đệ tử của con, cũng là đồ tôn của ta. Hơn nữa ta cực kỳ không thích cha của nó, cũng không hy vọng con qua lại với nó.
Ngọc Thanh phân phó.
Lần trước nghe La Anh Hào nói “thái tử” gì đó cô cũng đoán được sư phụ có liên quan với người của đế đô, không hề nghĩ đến người đó lại là con trai của nguyên thủ. Đúng là xứng với hai chữ “thái tử”.
Bình thường xem TV, cô nhìn thấy vị nguyên thủ kia không ít lần, thoạt nhìn ông ta có vẻ rất hòa ái, không hề có dáng vẻ kiêu ngạo khinh người. Cô không rõ vì sao sư phụ lại cố ý căn dặn như vậy.
Huống chi người này là nguyên thủ, dân quèn như cô đào đâu ra cơ hội mà có chuyện gì với ông ta chứ.
- Thằng bé Tử Lương kia cũng rất hiếu thuận với ta. Ngày đại nạn của sư phụ, con gọi nó đến đây một lát đi. Dù sao nó cũng là đồ đệ của con, đồ tôn của ta.
Ngọc Thanh nói tiếp.
- Vâng.
Dương Tử Mi gật đầu, lòng nặng như bị đá đè, vô cùng khó chịu.
- Tuy rằng nó lớn tuổi hơn con, thân phận, địa vị cũng tính là cao, nhưng con phải nhớ kĩ con là sư phụ nó, chỉ có nó hiếu kính con.
Ngọc Thanh nói.
- Dạ.
Dương Tử Mi gật đầu trả lời, trong lòng lại cảm thấy vô cùng kỳ quái.
- Ngoan lắm. Nữu Nữu, con ra ngoài đi, sư phụ mệt rồi.
Ngọc Thanh vươn tay xoa đầu cô.
- Vâng, sư phụ nghỉ ngơi đi ạ.
Dương Tử Mi rời khỏi phòng, đóng cửa lại. Nước mắt vốn đọng trong khóe mắt cuối cùng không thể kìm được nữa, trào ra khỏi mi.
Sư phụ, sư phụ, sư phụ...
Cô nhìn cửa phòng, kêu vài tiếng. Cô rất sợ ngày đó đến.
Tuyết Hồ chơi xích đu đã xong rồi nhảy xuống, chạy lại phía cô. Thấy khóe mắt cô đầy nước như vậy liền vươn cái móng vuốt xù lông của nó ra lau nước mắt cho cô:
- Nhóc con, chuyện gì làm cậu đau lòng như vậy?
Dương Tử Mi lập tức kể cho nó nghe đại nạn của sư phụ.
- Sinh mệnh trên đời đều đã được định sẵn, huống hồ sư phụ của cậu vượt quá tuổi bình thường của đời người, cậu không cần phải quá đau lòng như vậy.
- Tôi biết, nhưng chỉ cần vừa nghĩ đến chuyện sư phụ sẽ vĩnh viễn rời xa mình thì tôi lại đau lòng.
Hai mắt ngập nước của cô nhìn Tuyết Hồ:
- Tuyết Hồ, cậu là yêu ngàn năm, có biện pháp nào giúp được tôi không?
- Cái việc thay đổi vận mệnh trái ý trời này, loại yêu quái như chúng ta càng không thể thử dù chỉ một lần, bằng không sẽ bị sét đánh.
Tuyết Hồ ngẩng đầu nhìn trời.
- Haiz...
Ý trời không thể làm trái, Dương Tử Mi thở dài một hơi.