La Anh Hào vừa cười, vừa nhanh chóng trốn ra ngoài, vào nhà vệ sinh gọi điện cho Tưởng Tử Lương.
- Thiếu soái Tưởng... Ha ha...
Cậu ta vừa mới nói được mấy chữ đã nhịn không được cười lớn.
- Thiếu tá La, có chuyện gì mà buồn cười đến vậy?
Tưởng Tử Lương ở đầu dây bên kia không thể tưởng tượng nổi một người luôn cung kính như La Anh Hào lại dám cười ngả ngớn với mình như vậy.
- Ha ha... Chuyện này... Ha ha...
La Anh Hào cũng biết thái độ của mình không đúng, nhưng anh ta thật sự không thể nhịn được, đúng là uổng phí hai mươi năm được huấn luyện nghiêm khắc.
Nhưng đối với anh ta, chuyện này đúng thật là chuyện buồn cười nhất trên đời.
Tưởng Tử Lương kiên nhẫn chờ anh ta cười xong, giọng điệu lạnh lùng không có một chút tình cảm nào:
- Thiếu tá La.
- Vâng thưa thiếu soái Tưởng, ha ha...
La Anh Hào cố gắng kiềm chế tiếng cười của mình lại:
- Tôi phải báo cho anh một việc, ha ha...
- Nói!
Nếu bây giờ anh ta đứng trước mặt Tưởng Tử Lương, có lẽ Tưởng Tử Lương đã một tay bóp cổ anh ta rồi.
- Chuyện là... Thiếu soái Tưởng, anh nhớ chuẩn bị sẵn tâm lý nhé.
- Đừng có dài dòng! Nói!
Tưởng Tử Lương bắt đầu bực mình rồi, anh ta ghét nhất kiểu nói chuyện giống đàn bà này.
- Thiếu soái Tưởng, anh có... sư phụ.
La Anh Hào vừa nghĩ đến cô gái trẻ tuổi như Dương Tử Mi, lại nghĩ đến dáng vẻ của Tưởng Tử Lương, cuối cùng không nhịn được lại tiếp tục cười.
- Sư phụ? Ông tổ cho tôi nhận sư phụ rồi sao?
Tưởng Tử Lương vô cùng kích động.
- Đúng vậy, đạo trưởng thu nhận một đệ tử, vừa rồi tôi nghe đạo trưởng nói đệ tử đó chính là sư phụ của anh, ha ha.
La Anh Hào cười lớn.
- Cười mẹ gì!
Nghe La Anh Hào dám dùng giọng điệu này nói về sư phụ của mình, Tưởng Tư Lương liền nối giận:
- Còn cười nữa tôi bắn chết cậu.
La Anh Hào nhận ra cậu ta đã giận, sợ đến nỗi cố nín cười.
- Sư phụ tôi là người như thế nào, nói mau.
Tưởng Tử Lương khẩn trương muốn biết sư phụ của mình rốt cuộc là người như thế nào.
Nếu không phải bây giờ đang có nhiệm vụ phải làm, anh ta nhất định sẽ bay đến đấy.
- Tôi nói, nhưng anh không được kích động đâu đó. Sư phụ của anh là một thiếu nữ mới mười lăm tuổi, ha ha...
La Anh Hào nói xong liền che di động lại cười tiếp.
Đầu dây bên kia lập tức rơi vào im lặng.
La Anh Hào thật sự rất muốn thấy người nối tiếng bình tĩnh như thiếu soái Tưởng lúc phát hiện ra sư phụ của mình là thiếu nữ mười lăm không biết sẽ trông như thế nào.
Chỉ tiếc, cách một cái điện thoại thì không thể thấy được gì.
Im lặng một hồi mới có tiếng Tưởng Tử Lương từ điện thoại bên kia truyền đến:
- Thiếu tá La, sư phụ của tôi thật sự là một thiếu nữ mười lăm tuổi sao?
- Tất nhiên là thật rồi, có lý nào tôi lại dám lừa thiếu soái anh chứ.
La Anh Hào cẩn thận hỏi thử:
- Thiếu soái, cô ta thật sự là một cô gái mười lăm tuổi đấy. Đừng nói anh sẽ gọi cô ta là sư phụ thật đấy nhé.
- Cái gì mà thật hay giả? Cô ấy là đệ tử của ông tổ thì đương nhiên là sư phụ của tôi, bất kể tuổi tác giới tính.
Tưởng Tử Lương nghiêm túc.
- Hả?
Phản ứng của Tưởng Tử Lương vượt xa khỏi dự kiến của La Anh Hào.
Tưởng Tử Lương sẽ không xem trọng tiểu bối đến vậy chứ?
Còn nữa, La Anh Hào thật sự không hiểu. Với thân phận của Tưởng Tử Lương, việc gì phải nhận đạo sĩ làm sư phụ chứ?
- Tôi cho cậu một ngày, lập tức thu thập hết hình ảnh, tư liệu của sư phụ, sắp xếp lại rồi gửi cho tôi.
Tưởng Tử Lương ra lệnh.
- Vâng!
La Anh Hào nào dám trái lệnh?
Thái độ của Tưởng Tử Lương cũng đã vậy rồi, anh ta cũng không thể cười được nữa. Sau khi nói tạm biệt với Tưởng Tử Lương xong, anh ta vội vàng gọi điện cho điều tra viên lợi hại nhất trong quân đội, bảo người đó thu thập toàn bộ tin tức có liên quan đến Dương Tử Mi.