Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài

Chương 408: Khắc tinh của hồn phách




Ánh mắt Ngọc Thanh nhìn chằm chằm Tuyết Hồ.

Đạo hạnh ông cao, nên dù không dùng thiên nhãn thì ông cũng có thể cảm nhận được khí tức của linh vật trên người Tuyết Hồ.

Ông có chút hâm mộ và an ủi nhìn Dương Tử Mi. 

Đồ đệ này của ông rất may mắn, có thể nuôi một Tiểu Thiên là hồn phách tinh thuần như vậy làm quỷ sủng, giờ cô bé còn có thể gặp được một linh vật như thế này nữa.

Nếu để ông biết con linh vật này còn có thể biến thành người thì chắc sẽ kinh ngạc tới mức không nói được gì luôn.

Ngọc Thanh thương lượng với Ngọc Chân tử và Dương Tử Mi chuyện đi tìm quỷ hồn trốn thoát tối nay. 

Còn chưa bàn xong thì Tuyết Hồ nói với Dương Tử Mi:

- Nếu mấy người muốn tìm mấy quỷ hồn kia thì nên thôi đi!

- Tại sao thế? 

Dương Tử Mi khó hiểu.

- Chúng nó bị tôi ăn hết rồi!

Ngữ khí Tuyết Hồ lười biếng đáp lại. 

Dương Tử Mi hoảng sợ.

Còn Tiểu Thiên thì co rúm lại, nơm nớp lo sợ nhìn Tuyết Hồ, lo lắng cậu ta sẽ ăn luôn nó.

- Sao cậu lại ăn quỷ hồn? 

Dương Tử Mi cảm thấy rất kỳ quái.

- Tôi là yêu thì tất nhiên sẽ ăn hồn phách để duy trì linh lực chứ, huống chi mấy hồn phách kia lại vô chủ, không có ai siêu độ cho chúng, tôi ăn chúng chính là đang tôi đang cống hiến cho tam giới đấy!

Dương Tử Mi lại chảy mồ hôi. 

Ngọc Thanh thấy vẻ mặt cô quái lạ và kinh ngạc thì cho rằng cô xảy ra chuyện nên vội hỏi thăm:

- Tử Mi, con làm sao thế?

- Sư phụ, có lẽ đêm nay chúng ta không cần đi nữa đâu! 

Dương Tử Mi bất đắc dĩ nói.

- Phỏng chừng chúng ta sẽ không tìm thấy mấy hồn phách kia đâu ạ!

- Tại sao lại vậy? 

Ngọc Thanh và Ngọc Chân tử đồng thời hỏi lại.

- Chậc, chuyện này... Toàn bộ chúng đều bị tháp sắt nhỏ hấp thu rồi ạ!

Dương Tử Mi đành phải nhắm mắt nói dối cho qua. 

- Tháp sắt nhỏ lợi hại như vậy sao? Còn có thể hấp thu hồn phách ở khoảng cách xa như vậy à?

Ngọc Chân Tử có chút không quá tin lời cô nói.

Trong ánh mắt Ngọc Thanh cũng hiện lên sự nghi ngờ, nhưng mà nếu đồ đệ đã nói như thế thì chắc con bé có lí do gì đó, cho nên họ cũng không cần nói thêm làm gì nữa, ông nhàn nhạt nói: 

- Đêm nay chúng ta vẫn nên đi xem thử xem sao!

- Được!

Nói thật thì Dương Tử Mi cũng không quá tin lời Tuyết Hồ. 

Tuyết Hồ hóa thánh hình người thì phiêu dật như tiên không dính bụi trần, bộ dáng thanh thoát kia sao có thể đi hút quỷ hồn chứ?

Nếu Tuyết Hồ không dùng hình người mà dùng bộ dạng đáng yêu hiện tại thì chắc sẽ giống hình ảnh một con thỏ trắng cắn cà rốt từng chút từng chút nhỉ!

Vì vậy, buổi tối, ba người vẫn quyết định đi xem thử để xác định chắc chắn mình không bị lường gạt. 

Tuyết Hồ thấy cô không tin tưởng mình mình thì lập tức ngước khuôn mặt dễ thương lên liếc cô một cái:

- Cô bé, có phải muốn tôi cho cô ăn thử quỷ hồn máu chảy đầm đìa bên cạnh cô thì cô mới tin phải không?

Dương Tử Mi kinh hãi: 

- Không được, tôi với nhóc ấy là cộng sinh trong linh hồn, nếu cậu ăn nhóc đó thì tôi sẽ chết!

- Thật là kỳ quái!

Tuyết Hồ thì thầm một câu rồi không nói gì thêm nữa, tiếp tục nằm trong lồng ngực thơm ngát của cô đóng vai sủng vật. 

Tiểu Thiên lại bị hù sợ muốn chết.

Nó rất là sợ hãi, Tuyết Hồ này lại là yêu quái ăn hồn người, sợ tâm tình hắn không tốt sẽ trực tiếp mở cái miệng máu ra ăn luôn nó.

Nó không muốn chết như vậy đâu, nó còn muốn đi chung với Dương Tử Mi nhìn ngắm thế giới mà. 

- Tuyết Hồ đại gia, ngài sẽ không ăn tiểu nhân đâu, phải không ạ?

Tiểu Thiên nơm nớp lo sợ hỏi.

Tuyết Hồ lười nhác kiêu căng liếc nó bằng nửa con mắt: 

- Ngươi nhỏ như vậy còn không đủ nhét kẽ răng ta nữa, chả thèm ăn ngươi làm gì!

Tiểu Thiên nhẹ nhõm thở dài một hơi, dùng sức gật đầu:

- Đúng đó, đúng đó! 

- Đồ nịnh hót!

Tuyết Hồ khinh thường nói một câu.

Tiểu Thiên không dám cãi lại, đành phải nịnh bợ gật đầu: 

- Tuyết Hồ đại gia nói đúng, tiểu nhân là đồ nịnh hót!

- Không cần gọi ta là đại gia, phải gọi là anh đẹp trai!

Tuyết Hồ nói. 

- Anh... đẹp trai!

Đầu Tiểu Thiên đầy sọc đen, nó cảm thấy mình sắp nôn ra rồi!

Dương Tử Mi nghe hai tên này đối thoại thì rất buồn cười, nhưng vì có sư phụ và sư thúc kế bên nên không dám cười ra tiếng, nhịn tới mức suýt chút nữa là nội thương.