Nhạc Thiên Thiên hơi chu miệng:
- Tên đàn ông đó đã cướp mất chị, ngày nào em cũng ghen tị đến phát điên ấy, sao mà chị thích anh ta được?
- Ha ha! Thiên Thiên à! Anh ấy không hề cướp đi chị, mà vốn dĩ chị và anh ấy nên là của nhau. Anh ấy yêu chị, chị cũng yêu anh ấy, bọn chị trời sinh một đôi, em nên chúc phúc cho chị chứ không phải giết chết anh ấy để rồi khiến chị đau lòng mới phải.
Dương Tử Mi cũng nói với Nhạc Thiên Thiên một cách trịnh trọng:
- Nếu Thiên Thiên cũng thích anh ấy thì chị sẽ thích Thiên Thiên, còn nếu Thiên Thiên muốn giết anh ấy thì chắc chắn chị sẽ không thích em đâu, thậm chí còn ghét Thiên Thiên cơ. Em hãy tự nghĩ xem.
Gương mặt Nhạc Thiên Thiên lộ ra thần sắc sợi hãi tột độ, vội vàng ôm chặt lấy cánh tay Dương Tử Mi, dính sát vào cô:
- Chị ơi, đừng ghét Thiên Thiên, Thiên Thiên không giết người đàn ông của chị nũa, em sẽ thích anh ấy như thích chị. Chị ơi, chị phải thích Thiên Thiên đấy.
- Được!
Dương Tử Mi khẽ thở phào một hơi, xoa xoa đầu cậu, miệng niệm chú ngữ, để cậu dần dần tiến vào giấc ngủ sâu.
Sau khi thấy cậu đã ngủ say, cô mới yên lặng quay người, quan sát bốn phía.
Tất cả mọi thứ đều bình thường, ngoài đứa trẻ mới sinh thỉnh thoảng khóc vài tiếng kia ra.
Trước đó cô và sư phụ đã bày bố trận pháp ở ngoài căn phòng này, những vong hồn trốn thoát từ Tụ Hồn Kính kia, trừ những con có oán khí cực kỳ mạnh ra, thì những con khác đều không thể vào được.
Vào lúc này, trong phòng của sư phụ truyền đến tiếng ho khan yếu ớt, như thể sắp ho ra máu đến nơi.
Cô rất đau lòng.
Dương Tử Mi khẽ mở cửa phòng sư phụ ra.
Ngọc Thanh vẫn luôn có thói quen xếp bằng ngồi thiền ngủ.
Bây giờ ông cũng vẫn như thế, tay cầm phất trần, nhắm mắt ngồi xếp bằng trên giường.
Dương Tử Mi nhận ra, thân thể ông hơi run run, như thể đang thiếu thốn tinh khí vậy.
Thấy vậy, cô đau lòng tiến về phía trước, ngồi lên cái ghế trước mặt sư phụ, dùng thiên nhãn quan sát thì phát hiện đại hạn của ông sắp đến, chỉ còn sống được nhiều nhất ba tháng.
Ngọc Thanh sống đến bây giờ, tính ra đã được 123 tuổi, đại hạn có đến thì cũng là chuyện bình thường.
Nhưng mà, lòng cô vẫn rất đau, rất sợ.
Cô nhìn gương mặt hiền lành mà quen thuộc kia của sư phụ, trong đầu dần dần hiện lên hình ảnh những ngày xưa kia, khi ông quan tâm dạy dỗ cô từng tí một.
Lệ nóng tuôn rơi!
Có lẽ cảm nhận được cô đã tới, nên Ngọc Thanh mở mắt ra, ho nhẹ một cái, dùng con mắt hiền từ sáng như ngọc vẫn nhìn rõ được mọi thứ của mình nhìn cô:
- Nữu Nữu, sao không ngủ đi?
- Con... Con muốn đến thăm sư phụ.
Dương Tử Mi vội vàng đưa tay lau nước mắt, không muốn để ông biết mình đang đau lòng.
Nhưng mà, Ngọc Thanh đã nuôi cô mười năm, có gì qua được mắt ông chứ?
Ông cũng đoán ra được lí do khiến cô đau lòng nên duỗi tay khẽ vuốt đầu cô, cười nhạt nói:
- Có phải vì đại hạn của vi phu đã đến rồi không?
Dương Tử Mi nghẹn ngào gật đầu, sau đó nhìn Ngọc Thanh Một cách kiên định:
- Sư phụ, con sẽ không để mất sư phụ đâu. Con sẽ đấu với diêm vương, sửa mệnh cho người.
- Đúng là Nữu Nữu ngốc!
Ngọc Thanh nói với giọng trìu mến:
- Lẽ ra chín năm trước vi phu đã phải đi gặp diêm vương rồi. Nhưng may mà có con nên mới kéo dài được đến bây giờ. Nữu Nữu, sinh lão bệnh tử, đây là chuyện bình thường, càng huống hồ, sư phụ đã hơn một trăm hai mươi tuổi, so ra đã sống lâu hơn người bình thường rồi, nếu có chết cũng chẳng có gì phải oán trách, huống chi sư phụ còn có một đồ đệ ngoan như con cơ mà.
- Sư phụ...
Dương Tử Mi không chịu được nhào vào lòng ông khóc nấc lên, cố chấp nói:
- Con không muốn người rời bỏ con! Con muốn người ở bên con mãi cơ!
- Đứa trẻ ngốc nghếch! Kể cả khi sư phụ không còn, thì hồn phách của sư phụ vẫn mãi ở bên con.
Ngọc Thanh xoa xoa đầu cô:
- Đừng buồn nữa.
Sao cô có thể không buồn đây?
Số mệnh cửa nát nhà tan của cô kiếp trước đã khiến cô rất sợ mất đi toàn bộ người mình yêu thương, chỉ muốn họ mãi mãi ở bên cạnh mình, vĩnh viễn không rời.