Đầu lâu đã nát rồi kìa chị!
Tiểu Thiên phấn khởi kêu lên.
Dương Tử Mi vội nhìn lại tháp sắt trong tay mình, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Thật là vô cùng may mắn!
Nó không trầy xước tí gì cả.
Kappa thấy vũ khí mạnh nhất của mình đã bị Dương Tử Mi phá hủy, trong lòng rối bời, ngưng đọc thần chú.
Những vong hồn còn đang chui ra liên tục đã hết bị đốt cháy rồi, bọn nó xông về phía Kappa một cách điên cuồng, kể cả quỷ sủng mà gã nuôi dưỡng cũng bắt đầu cắn ngược lại gã.
- A!
Kappa hét lên một tiếng, liên tục đập gương Tụ Hồn về phía đám vong hồn.
Gương tụ hồn giống như chiếc hộp Pandora bị mở ra vậy, linh hồn liên tục chui ra từ bên trong, ngoại trừ cắn xé Kappa điên cuồng, bọn nó còn phân tán ra xung quanh.
- Sư phụ, phải làm gì bây giờ?
Dương Tử Mi nôn nóng nhìn Ngọc Thành.
- Phải cướp gương Tụ Hồn để phong ấn cái đã!
Ngọc Thanh nói với Dương Tử Mi như vậy.
Cứ bỏ mặc như thế thì đám vong hồn sẽ bay ra càng lúc càng nhiều, thế thì cả cái thôn trang sẽ bị vong hồn quấy rối, cuối cùng biến thành thôn của quỷ.
Cho dù Dương Tử Mi hơi e ngại gương Tụ Hồn, nhưng cô biết, không thể cho những vong hồn tràn đầy oán khí bị giam cầm lâu ngày lại chui ra nữa.
Cô cầm tháp sắt tiến lên.
Đám vong hồn vừa thấy tháp sắp, lập tức chạy tứ tán.
Dương Tử Mi bắn ra khí âm sát, bắn ngay trúng ngực Kappa đã không còn phòng bị nữa.
Kappa trúng chiêu, âm sát vào não!
Những người trước kia từng bị gã giết bằng thuốc độc một cách cay nghiệt đều biến thành hồn ma, khóc kêu đòi mạng gã, làm suy yếu ý chí của gã.
Dương Tử Mi lại bắn âm đạn ra, bắn vào cổ tay cầm gương Tụ Hồn của gã...
Kappa thả lỏng tay, gương Tụ Hồn rơi xuống mặt đất...
Ngọc Thanh giơ phất trần lên, quấn lấy gương Tụ Hồn kéo về, cầm trong tay, bắt đầu đọc thần chú liên tục, phong ấn chiếc gương này lại lần nữa...
Ông hạ khoảng chín đạo bùa chú, mới trấn áp được âm hồn vong linh trong gương. Chiếc gương khôi phục lại vẻ bình tĩnh.
Còn Ngọc Thanh thì mệt gần chết, ngồi bệt trên mặt đất.
Dương Tử Mi vừa định giết chết Kappa, lại phát hiện mình không cần phải động thủ nữa.
Đám độc vật mà gã ta nuôi dưỡng đã điên cuồng bò lên trên người gã, bắt đầu cắn xé, cứ như ngửi thấy mùi món ăn ngon nhất thế gian này vậy...
Thì ra, thường ngày, vì khiến đám độc vật có thể cảm ứng được mình tốt hơn, nên Kappa vẫn thường nuôi bọn nó bằng máu tươi của mình.
Bây giờ, gã ta đã mất pháp lực rồi, hơn nữa còn bị thương tích đổ máu khắp người, đám độc vật kia đương nhiên là sẽ cắn ngược lại điên cuồng.
Chưa đến mười phút, cả người Kappa đã bị đám độc vật gặm nhấm đến mức không còn dư cả xương cốt...
Người bơi giỏi lại chết đuối!
Có lẽ trước kia gã ta chưa bao giờ ngờ rằng có ngày mình sẽ chết kiểu đó!
Bầy rắn hoang dại được gã triệu hồi cũng đã tìm đường về nhà rồi tản ra xung quanh hết...
Dương Tử Mi cầm tháp sắt đi dọn dẹp sạch sẽ khí độc còn sót lại. Thấy vẻ mặt mỏi mệt của sư phụ, cô lập tức truyền chân khí của mình cho ông, giúp ông hồi phục.
Ngọc Thanh được cô giúp đỡ, tinh thần bắt đầu được hồi phục, nhưng vẫn lo lắng nhìn Dương Tử Mi:
- Tử Mi, có không ít vong hồn đã trốn thoát, mấy ngày nay chúng ta phải bận rộn rồi.
Dương Tử Mi nhìn mấy vong hồn bay lượn trên bầu trời đêm, cũng cau mày lại.
Có không ít vong hồn không biết đã chạy tứ tán tới chỗ nào rồi, phải tìm hết thì không biết lãng phí bao nhiêu thời gian và sức lực mới xong đây.