Tháp sắp nhỏ vốn có màu đen u tối chợt phát ra ánh sáng màu vàng rực rỡ, khiến cô chói mắt.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Cô khó hiểu nhìn tháp sắt nhỏ...
Lại xảy ra chuyện khiến người ta kinh ngạc hơn!
Thể tích của tháp sắt nhỏ chợt dần dần lớn lên, nặng hơn, diện tích phát sáng của ánh vàng rực rỡ trên thân nó cũng càng ngày rộng...
Ánh vàng chiếu đến đâu, bầy rắn độc lại tự động lùi đến đó, ánh mắt mang theo một loại kính sợ nào đó khi nhìn tháp sắt nhỏ.
Tháp sắt càng ngày càng nặng, càng ngày càng lớn, chưa tới một phút, vậy mà đã cao tới 50 cm, dài hơn ban đầu 10 cm.
Toàn thân vàng óng ánh, cũng không biết rốt cục là thần vật phương nào.
Kappa cũng ngơ ngác!
Gã nhìn tháp sắt màu vàng trên tay Dương Tử Mi bằng con mắt tham lam!
Đó nhất định là pháp khí siêu cấp! Nếu không, bầy rắn độc của gã cũng không đến mức sợ hãi ánh sáng vàng trên người nó đến vậy!
Dương Tử Mi nâng tháp sắt, nhảy xuống từ trên cây, đi đến bên cạnh sư phụ, giúp sư phụ thoát thân.
Ánh sáng vàng trên tháp sắt chiếu rọi lên phần đùi bị mấy con bọ cạp rết độc cắn đến mức sưng đen của Ngọc Thanh...
Đôi chân vốn còn rất đau đớn của Ngọc Thanh chợt như là vừa được là qua vậy, những vết sưng đen biến mất một cách nhanh chóng.
Dương Tử Mi mừng rỡ nói:
- Sư phụ, ánh sáng vàng này có thể giải được độc!
Cô nâng tháp sắt lên cao, chiếu rọi lên mặt Ngọc Thanh.
Những nơi ánh sáng vàng lướt qua, màu đen trên mặt Ngọc Thanh dần dần biến mất...
Đáng tiếc, con mắt kia đã bị hỏng do ngâm nọc độc quá lâu.
Thấy con mắt của sư phụ bị hỏng, Dương Tử Mi rất chi là đau lòng, cắn răng:
- Sư phụ, nhất định con sẽ báo thù cho người!
Cô nâng tháp sắt, xông tới trước mặt Kappa còn đang bị nhốt trong Thái Cực Lưỡng Nghi Trận.
Kappa còn tưởng rằng chỉ cần Dương Tử Mi mất tập trung, trận pháp nhất định sẽ mất hiệu lực.
Nhưng không ngờ rằng, cho dù không có Dương Tử Mi khống chế, trận pháp vẫn có thể duy trì được hai mươi phút.
Gã thấy tình hình rất không ổn, muốn chạy trốn, nhưng không thể trốn thoát...
Dương Tử Mi xông vào trận pháp, giơ tháp sắt lên, đánh về phía Kappa...
Kappa cũng sử dụng pháp khí mạnh nhất của gã, gậy đầu lâu trong tay gã đánh trả...
Ánh sáng của tháp sắt sắc bén không thể đỡ.
Gã phát giác, âm sát khí mà mình gọi ra đều bị tháp sắt hút mất, hoàn toàn không còn lực công kích nào cả, đành phải bỏ qua pháp thuật, quyết đấu bằng vũ lực với Dương Tử Mi.
Xưa nay Dương Tử Mi vẫn luôn chú trọng tu luyện nguyên khí pháp thuật, sơ sẩy luyện võ. Bởi vậy, cô không khỏi luống cuống tay chân trước những chiêu thức Muay Thái vững chắc kia.
Tháp sắt nhỏ cũng chỉ có thể bó tay khi Kappa lại không sử dụng pháp thuật nữa.
Dương Tử Mi không đành lòng coi tháp sắt như vũ khí để đánh Kappa, sợ rằng lỡ đầu Kappa cứng quá thì sẽ đập hư tháp sắt mất, thế thì mất nhiều hơn hơn được.
Lúc này, Ngọc Thanh cũng xông tới, sánh vai với Dương Tử Mi đối phó Kappa.
Ngọc Thanh khác với Dương Tử Mi. Ông vẫn luôn chú trọng tu luyện ngoại công, phất trần trong tay cũng chính là vũ khí công kích mạnh nhất.
Tình thế bắt đầu đảo ngược!
Kappa bị đẩy lùi, hơn nữa bị phất trần của Ngọc Thanh quét trúng liên tục, vết thương đầy người...
Lúc này, Dương Tử Mi thầm hạ quyết tâm, chờ đánh chết Kappa, sau đó nhất định cô sẽ tu luyện ngoại công, hơn nữa phải có vũ khí trong người mới được. Nếu không thì lỡ gặp phải người giống vậy, cô không có cách nào mà chống đỡ được mất.
Trước kia, cô vẫn cho rằng mình sẽ không gặp phải chuyện gì to tát cả, có pháp thuật và chân khí là đã đủ rồi.
Đến bây giờ cô mới hiểu được, trước kia mình đã quá tự phụ.
Con người, vĩnh viễn không thể biết được họ sẽ gặp phải kẻ địch như thế nào.
Đương nhiên, những kẻ địch mà mình gặp phải, thường thì sẽ tăng theo thực lực của bản thân mình.
Người tầm thường thì chỉ có thể gặp phải kẻ địch cũng là người tầm thường.
Cô đã không còn là Dương Tử Mi trong quá khứ nữa. Những con người và những vấn đề cô gặp phải, cũng không thể giống y như trong quá khứ được.
Trước đó là Mịch La, lần này là Kappa. Lần này cô không chết, nhưng còn lần sau thì sao?
Cô suy nghĩ, không khỏi cảm thấy sợ hãi.