Ngọc Thanh đọc thần chú, rót chân khí vào phất trần, tăng lực tấn công vào Huyết Quỷ Hàng.
Ai ngờ, tên Huyết Quỷ Hàng thật sự quá biến thái.
Ngọc Thanh thấy phần đầu của nó đã bị phất trần quét đến nỗi nát bét rồi, nhưng trong nháy mắt lại trở nên bình thường, giống như những tổn thương lúc nãy của nó chỉ là ảo giác.
- Tiểu Thiên, sao lại như vậy?
Dương Tử Mi nhìn thấy sư phụ gặp nguy liền cuống lên.
Lúc này cô lại không tiện xuất hiện giúp đỡ sư phụ, bởi vì mục tiêu mà cô phải chống lại chính là giáng đầu sư kia, nếu xuất hiện quá sớm, e rằng mọi chuyện sẽ bại lộ, làm cho tên đạo sĩ kia đề cao cảnh giác.
- Chị ơi, em cũng không biết nữa, có thể là do tên Huyết Quỷ Hàng kia đã tu luyện tới cảnh giới nhất định, có thể chịu đựng được lực tấn công của phất trần.
Tiểu Thiên trả lời:
- Chị à, có nên thử dùng thẻ bài bươm bướm không?
- Chờ chút đã.
Dương Tử Mi nhìn thấy sư phụ của cô còn chưa tìm được cách đối phó với tên Huyết Quỷ Hàng kia, huống hồ, lúc này tên giáng đầu sư đó đang từng bước đi về phía trận pháp, đến rất gần rồi.
Bọn họ phải chờ...
Cô vừa nhìn kỹ động thái của tên giáng đầu sư kia, vừa chú ý đến tình hình bên này của sư phụ mình.
- Chị, tóc của tên Huyết Quỷ Hàng bên này đều biến thành rắn độc rồi!
Tiểu Thiên giật mình kêu lên.
Đúng vậy, những sợi tóc trên đầu của đứa trẻ này bỗng nhiên biến thành những con rắn có đôi mắt độc ác và những cái lưỡi thật dài, liên tục tấn công về phía Ngọc Thanh, hơn nữa còn phun khí gây ngộp thở.
Ngọc Thanh nín thở, lùi về phía sau vài bước. Huyết Quỷ Hàng như một đứa trẻ nghịch ngợm vậy, cười khanh khách, rắn độc trên đầu nó cũng không ngừng xuất hiện nhiều hơn, cực kỳ đáng sợ và khủng khiếp.
Đối với loại sinh vật độc ác này, Dương Tử Mi thật sự vừa căm ghét, lại vừa sợ hãi.
Đột nhiên, tên giáng đầu sư kia như cảm nhận được chuyện gì, khi vừa sắp bước vào trận pháp, bước chân bỗng khựng lại, lấy còi điều khiển ngũ độc ra thổi.
Những con vật độc kia đang theo sau giáng đầu sư, bỗng nhiên bắt đầu nhanh chóng bò về phía Ngọc Thanh.
Dương Tử Mi cũng không thể chần chừ thêm nữa rồi!
Đạo hạnh của Ngọc Thanh tuy cao, nhưng dù sao đi chăng nữa thân thể của ông cũng là máu thịt, dùng hết sức để chống lại một tên Huyết Quỷ Hàng đã khó khăn rồi, sao có thể chịu được chiêu dùng ngũ độc tiểu nhân này của tên giáng đầu sư kia được nữa?
Cô nhảy ra ngoài, cầm thẻ bài bươm bướm trong tay, đối phó với Huyết Quỷ Hàng cùng sư phụ.
Thẻ bài bươm bướm bỗng lóe lên, bắn những tia sáng về phía Huyết Quỷ Hàng.
Ban đầu, tên giáng đầu sư đứng điều khiển ngũ độc thấy tình cảnh này thì cảm thấy ngạc nhiên, hơi ngẩn người, nhưng sau đó lại đổi thành cực kỳ vui mừng.
Quả nhiên, cô gái này chính là vật liệu tốt nhất để chế tạo vật quỷ hàng.
Một khi chế thành, tất nhiên có thể chống lại được cả quân lính của thiên đình.
Hắn vẫn đứng bên ngoài, không nhúc nhích, nhìn động tác Dương Tử Mi quơ thẻ bài bươm bướm, trên mặt thể hiện sự khinh thường.
Dương Tử Mi chỉ có thần chú có thể điều khiển thẻ bài bươm bướm, nhưng nó lại không liên quan gì với thủ ấn chỉ quyết, sức mạnh của thẻ bài kia cũng giống như lấy trứng chọi với đá mà thôi, huống chi, trên tay của cô bất quá cũng chỉ là một thẻ bài bươm bướm.
Huyết Quỷ Hàng bị ánh sáng của thẻ bài này đánh đến nỗi phải lui về vài bước, những con rắn trên đầu nó lại biến thành tóc, thổi vù vù trong gió đêm vang lên tiếng ti ti.
- Đi!
Ông ta lại phát động hiệu lệnh cho Huyết Quỷ Hàng.
Huyết Quỷ Hàng tiến lên lần thứ hai, có điều lúc này, khuôn mặt của nó bỗng trở nên dữ tợn, trong mũi, miệng và hai tai đột nhiên chảy máu rất kỳ lạ, miệng phát ra tiếng khóc non nớt thê thảm của trẻ con:
- Ta không muốn chết, ta không muốn chết, ta không muốn chết đâu...
Tiếng khóc này làm cho Dương Tử Mi nổi da gà, tim như ngừng đập...