Tuy rằng Dương Tử Mi tài cao lại gan dạ, nhưng dù sao đi chăng nữa cô cũng chỉ là một cô gái, vừa nhìn thấy con rắn kia đã bị dọa sợ rồi.
Bây giờ lại còn có năm con vật độc nhất trong truyền thuyết xuất hiện cùng một lúc. Cô chỉ cảm thấy sởn tóc gáy, nổi da gà, lạnh sống lưng, không ngừng bắn sát khí trên tay về phía những con vật kịch độc kia.
May mắn là tốc độ di chuyển của những loài vật này cũng không nhanh như con rắn độc lúc nãy, hơn nữa sức sống của chúng cũng không đủ mạnh, dùng âm sát khí bắn mấy cái là đã có thể giết chết được bọn chúng.
Dương Tử Mi nhìn năm loài động vật kịch độc này chết trước mắt mình, vừa xấu xí, vừa ghê tởm. Cô cảm thấy dạ dày của mình quặn lên từng cơn, muốn nôn.
Độc của năm con vật này hình như mạnh hơn các loài bình thường khác rất nhiều, bọn chúng chết, làm mặt đất cũng cháy thành màu đen.
Dương Tử Mi cau mày, hai chân dùng sức đạp mạnh xích đu một cái, tung người ra xa mấy mét, mới nhảy xuống mặt đất.
Bỗng nhiên, cô nghe thấy bên ngoài tường rào có tiếng còi nho nhỏ kỳ lạ. Cô nhón mũi chân mảnh khảnh một cái, cả người đã nhảy lên cây, dùng cây cối làm điểm tựa, tiếp tục nhảy lên nóc nhà.
Dương Tử Mi nhìn về nơi phát ra tiếng còi kỳ lạ đó, chỉ thấy bên ngoài tường rào có một người đàn ông gầy gò đang đứng, dưới ánh trăng mông lung, nhìn hắn có vẻ đặc biệt kỳ lạ.
Dương Tử Mi có thể nhận thấy mùi sát khí nồng nặc tỏa ra từ trên người ông ta, giống như có một cái lồng che chắn toàn thân của ông ta vậy.
Dương Tử Mi híp mắt lại.
Đây là người có sát khí nặng nhất từ trước đến nay mà cô từng thấy. Trên người ông ta hẳn là đang gánh vác ít nhất mấy ngàn oan hồn.
Chỉ cần đứng xa như vậy Dương Tử Mi cũng có thể cảm nhận được rõ ràng hơi thở đầy độc ác và kỳ quái trên người ông ta, giống như ông ta là quỷ gọi hồn đến từ địa ngục vậy.
Không còn nghi ngờ gì nữa, ông ta chính là người đã dùng tiếng còi để tập hợp năm con vật buồn nôn kia đến tấn công mình.
Ông ta là ai vậy chứ?
Lại có thể sai khiến cả năm con vật kịch độc nhất? Lẽ nào là Ngũ Độc Giáo đến từ Nam Cương? Mình chọc giận đến những người gian ác này hồi nào?
Mịch La thổi còi tập hợp năm con vật mà ông ta nuôi kia quay lại, nhưng mà rất lâu cũng không nghe thấy động tĩnh gì. Ông ta biết rõ với tốc độ của con rắn đen nhỏ kia, chắc chắn lúc này đã có thể đứng trước mặt mình rồi, nhưng bây giờ sao vẫn không nghe thấy bất cứ tiếng động gì?
Ông ta thổi còi lần thứ hai, vẫn yên ắng như cũ, ngoài ông ta ra, cũng không thấy bất cứ loài động vật nhỏ nào khác.
Lẽ nào, chúng nó gặp bất trắc rồi hả? Mịch La bắt đầu lo lắng, hạ tay cầm còi xuống.
Mất con vật kịch độc mà ông ta nuôi, tuy chỉ mới năm năm tuổi, nhưng đối với một người bình thường mà nói, như vậy cũng đã đủ chết rồi, đặc biệt là rắn đen nhỏ, tốc độ công kích rất nhanh nhẹn, cho dù là người đứng cách nó bảy thước cũng sẽ bị nó cắn trúng.
Lẽ nào cô gái trong kia lại biết võ công?
Vậy thì càng tốt!
Ông ta nở một nụ cười lạnh, nếu như vậy thì càng hợp ý ông ta.
Dương Tử Mi điều hòa lại hơi thở của bản thân, lẳng lặng đứng trên nóc nhà quan sát thần thái và biểu hiện của Mịch La.
Sát khí trên người tên Mịch La này quá nặng, cho nên Dương Tử Mi không thể nào dùng mắt thần để dò xét toàn bộ thông tin trên người ông ta, không biết được rốt cuộc ông ta là ai.
Có điều, từ nụ cười lạnh lùng quái dị kia, có thể thấy, chắc chắn là ông ta có ác ý với mình.
Rốt cuộc người này là ai? Tại sao lại muốn dùng cách độc ác như vậy để dồn mình vào đường chết?
Ánh mắt của Dương Tử Mi nhìn đến eo của Mịch La, cô đột nhiên nổi da gà, lạnh cả người.
Ban đầu cô chỉ nghĩ thắt lưng của ông ta đang đeo một loại dây nịch kỳ quái nào đó thôi, nhưng khi nhìn rõ lại thì đó chính là một con rắn còn sống quấn quanh eo, con rắn thậm chí còn đang ngẩng đầu lên, thè chiếc lưỡi thật dài, dùng đôi mắt độc ác nhìn về phía cô...