Ba ngày sau.
Hai anh em La Bạch lại đến Mặc Hiên.
La Thanh vừa trông thấy Dương Tử Mi thì lập tức kích động chạy vội tới ôm chầm lấy cô ấy:
- Em gái ơi, cảm ơn em đã cứu anh trai chị, cảm ơn em nhiều lắm.
Dương Tử Mi mỉm cười nói:
- Không cần phải cảm ơn đâu, trước đó chúng ta đã nói đây là trao đổi rồi mà.
- Đây làm sao tính là trao đổi được chứ, có điều kiện nghiên cứu để có thể phát triển kỹ thuật làm đồ sứ cổ phỏng chế chính là giấc mơ của anh trai chị đó.
La Thanh kêu to.
Dương Tử Mi nhìn về phía La Bạch.
Trạng thái tinh thần của anh ta đã tốt hơn nhiều, tuy rằng sắc mặt vẫn còn nhợt nhạt, nhưng cũng đã bắt đầu lộ ra màu da khỏe mạnh hơn.
Ánh mắt của La Bạch nhìn cô đã không dám có nửa phần xem thường nào nữa, mà tựa như nhìn thấy thần linh vậy.
Rõ ràng mình đã bị bệnh viện bảo là hết đường cứu chữa rồi, nhưng cô chỉ dùng tới mấy cây ngân châm đã có thể kéo mình lại từ trên con đường tử vong, đây là thiên phú và năng lực kinh người tới cỡ nào chứ.
Dương Tử Mi và anh ta đi vào trong phòng nghỉ, vẫn dùng ngân châm khiến anh ta ngủ say, sau đó bắt đầu trị liệu.
Lần trị liệu thứ hai này dễ dàng hơn lần thứ nhất rất nhiều, chỉ tốn chừng nửa giờ mà thôi.
Nhưng cô vẫn tốn một lượng nguyên khí nhất định, nên vẫn cảm thấy mệt mỏi, chỉ là không nghiêm trọng như lần trước mà thôi.
Cô lại dặn dò La Bạch trở về nhất định phải tịnh dưỡng cho thật tốt, ba ngày sau lại tới châm cứu lần thứ ba, như thế là có thể hoàn toàn nhốt chặt được tế bào ung thư ở trong đó.
Hai an hem La Bạch cảm ơn rối rít rồi rời đi.
Dương Tử Mi nhìn thấy trên mặt Lâm Thanh Mai xuất hiện dấu hiệu mang thai thì cười nói:
- Chị Thanh Mai, chúc mừng chị nhé.
Lâm Thanh Mai còn chưa hiểu gì, nghi hoặc hỏi lại:
- Chúc mừng gì thế?
- Chị sắp lên chức làm mẹ rồi!
- Thật sao?
Lâm Thanh Mai rừng rỡ, giơ tay vuốt ve bụng của mình, chợt như hiểu ra:
- Chẳng trách mấy hôm nay chị cứ cảm thấy người mình là lạ, Tiểu Mi này, sao em lại nhìn ra là chị đang có thai thế?
- Chị đừng quên em làm nghề gì nhé, em là thầy bói, cũng là thầy thuốc đấy.
Dương Tử Mi tinh nghịch trừng mắt lên rồi nói:
- Hơn nữa em cũng có thể tính ra, đây sẽ là một cu cậu béo mập nữa.
Thật ra có phải tính toán gì đâu cơ chứ.
Cô chỉ căn cứ vào những gì mình thấy ở đời trước mà thôi.
Mặt mày Lâm Thanh Mai mừng rơn và sung sướng, vội vàng chạy đi tìm Tống Huyền.
Tống Huyền nghe thế thì trên mặt cũng lộ ra vẻ vui mừng.
Anh cũng sắp bốn mươi tới nơi rồi, đương nhiên cũng mong sớm ngày được bế con.
- Tiểu Mi, đợi đứa bé chào đời thì vị đại sư như em phải đích thân đặt cho nó cái tên thật hay nhé.
Tống Huyền nhìn Dương Tử Mi nói.
- Đương nhiên rồi.
Dương Tử Mi gật đầu đáp:
- Hơn nữa em còn phải tặng cho em bé một bộ pháp khí hộ thân, để cho bé không bệnh đau khó tính, được bình an cả đời nữa.
- Cảm ơn Tiểu Mi nhiều nhé.
Lâm Thanh Mai cảm thấy vô cùng kích động.
Là một người phụ nữ, Lâm Thanh Mai đương nhiên cũng sẽ nhạy cảm phát hiện ra cảm tình đặc biệt của Tống Huyền dành cho Dương Tử Mi.
Nhưng cô cũng nhìn ra Dương Tử Mi chỉ có tình cảm thầy trò với Tống Huyền mà thôi, hơn nữa tuổi tác của hai người bọn cách nhau khá xa, Tống Huyền cũng đang bắt đầu cố gắng từ bỏ phần tình cảm đó của mình.
Cô cũng không phải loại phụ nữ nhỏ nhen, thế cho nên cô cũng không bận lòng về sự tồn tại của Dương Tử Mi lắm.
Cô tin rằng trái tim của Tống Huyền cuối cùng vẫn sẽ về lại bên mình, bây giờ có con rồi thì mọi chuyện sẽ khác nữa.
Đi ra khỏi Mặc Hiên, Dương Tử Mi quẹo sang chỗ con sông hộ thành, triệu hoán vong hồn bị chết đuối kia.
Vong hồn hiện lên, hình như oán khí trên người cô ta đã giảm bớt một chút, nhưng vẫn còn rất nồng.
Xem ra, cô ta vẫn chưa tìm được ba chuyện hoặc vật tốt đẹp nào đó khiến cho cô ta cảm động rồi.
Trong lòng Dương Tử Mi thầm thở dài một hơi, cố ý hỏi:
- Sao hả? Cô đã tìm được hai chuyện còn lại chưa?
- Chỉ tìm được có một chuyện mà thôi.
Vong hồn kia ngẩng đầu lên nhìn cô, ngữ khí cũng phần nào vơi bớt oán hận và lạnh lẽo rồi.