Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài

Chương 291: Yêu bản thân, thương cha mẹ




Đã đến ngày hẹn ba ngày với vong hồn chết đuối kia.

Mười giờ đêm, Dương Tử Mi xuất hiện ở bên cạnh con sông hộ thành kia, gọi vong hồn đó ra.

Vong hồn đó đi tới trước mặt cô, cúi đầu xuống, oán khí trên mặt vẫn dày đặc như cũ. 

- Không tìm được à?

Dương Tử Mi hỏi thử.

- Thế giới này xấu xí tàn ác như thế, con người lại dối trá, tôi thật sự không tìm thấy thứ gì hoặc chuyện tốt đẹp nào có thể khiến tôi cảm động cả, ngoại trừ một việc. 

Vong hồn kia nói với vẻ bất đắc dĩ.

Dương Tử Mi nhíu mày:

- Chuyện gì? 

- Lúc sáng nay, có một cô bé gái ngồi trên lưng của ba nó, đứng ở đầu cầu ngắm cảnh. Tôi nhớ đến khi còn bé tôi cũng giống như thế, ba của tôi cũng thích nhất là cõng tôi trên vai để đi dạo, nói tôi giống như một nàng công chúa, là cục cưng mà ông yêu quý nhất, hu hu...

Nói đến đây, vong hồn nọ cúi mặt nghẹn ngào:

- Ba mẹ tôi vẫn luôn yêu thương tôi như thế, tôi lại vì gã đàn ông phụ bạc kia mà tự tử, hại cha mẹ tôi cũng sầu muộn mà qua đời. 

- Có đáng không?

- Không đáng.

Vong hồn nọ cắn răng. 

- Cứ nghĩ đến việc này, tôi chỉ muốn tát chết bản thân mình, không biết quý trọng tình thương của cha mẹ, tôi phải chịu khổ như bây giờ cũng là đáng kiếp.

- Đúng vậy.

Chúng ta vẫn luôn ngu xuẩn và hèn hạ như thế, vì một vài người dưng nước lã mà khiến cha mẹ mình đau lòng, không thèm quan tâm tới tình thương của cha mẹ dành cho mình, cho rằng đó là chuyện hiển nhiên. 

Thân thể da tóc đều do cha mẹ ban cho, lãng phí bản thân, tự mình hại mình sẽ khiến cha mẹ đau lòng tới cỡ nào?

- Cũng chỉ có một chuyện đó khiến cô cảm động thôi sao?

Dương Tử Mi nhìn cô ta rồi nói: 

- Thế thì vẫn không đủ, tôi cho cô thêm ba ngày nữa, tìm thêm hai chuyện có thể khiến cho cô cảm động, bằng không thì dù có siêu độ thì kiếp sau của cô vẫn có thể sẽ tái diễn bi kịch này.

- Tôi không tìm được, trên đời này, ngoại trừ tình yêu đẹp đẽ của cha mẹ dành cho tôi ra thì những thứ khác tôi đều cảm thấy dối trá như nhau.

Vong hồn kia nói. 

- Cô hãy thử bỏ qua thành kiến mà nhìn cho thật rõ, ba ngày nữa tôi sẽ đến tiếp.

Dương Tử Mi quay người rời đi, để lại một mình vong hồn kia ở lại đó, nhớ lại đủ loại lỗi lầm của cô với cha mẹ thuở còn sinh thời.

Về đến nhà, vùa nhớ tới nỗi ăn năn hối lỗi của vong hồn kia đối với cha mẹ, Dương Tử Mi lặng lẽ đứng ở cửa phòng của ba mẹ mình. 

Bởi vì họ muốn để phòng thoáng khí hơn nên không đóng cửa.

Dương Tử Mi đã bố trí trận pháp phong thủy có lợi cho giấc ngủ ngon ở trước cửa phòng của họ, để mỗi đêm ba mẹ đều có thể ngủ ngon.

Mẹ Hoàng Tú Lệ đang dựa đầu lên vai của ba Dương Thanh mà say giấc nồng. 

Trên mặt của ba cũng đã không còn vẻ mệt mỏi vất vả của ban ngày, vẻ mặt vô cùng thư thái.

Nhìn thấy chăn của họ bị rơi xuống đất, Dương Tử Mi đi vào, nhặt chăn lên, cẩn thận giúp họ dém kín góc chăn, nhìn họ ngủ một lúc lâu rồi mới rời khỏi. Sau đó cô lại đi sang mấy phòng khác xem ông bà và hai đứa em.

Trông thấy mọi người đều khỏe mạnh bình an, trong lòng cô cảm thấy vô cùng thỏa mãn, rồi lại có phần không nỡ. 

Cô luôn sợ rằng tất cả những điều trước mắt cũng mờ ảo như hoa quỳnh, lần sau khi cô mở mắt ra thì rất có thể sẽ phải quay lại tình cảnh thê thảm của đời trước.

Quay lại phòng mình, cô đứng trước gương, cố gắng thử nhìn vong hồn của đời trước đang bám trên người mình mà Lam Nha Nha đã nhìn thấy.

Chỉ tiếc là không thể nhìn thấy gì hết. 

Cô thoáng thở dài, ngồi vào bàn học, lấy khối phỉ thúy ba màu vẫn chưa làm xong ra, tiếp tục tạo hình, từng đao từng đao, dốc hết quyến luyến và tình yêu thương mình dành cho bà nội vào trong đó.

Chỉ mong bà nội có thể phúc lộc thọ.

Điện thoại bất chợt vang lên, trong lòng cô cảm thấy vui vẻ, cầm lên xem thì quả nhiên là tin nhắn do Long Trục Thiên gửi đến. 

- Em ngủ rồi à?

- Vẫn chưa, em đang khắc ngọc.

- Có gì à? 

- Ừ, anh nhớ em.

- Em cũng nhớ anh!

- Em chờ anh về! 

- Ừ, anh bận một chút, em ngủ ngon nhé.

- Ngủ ngon.

Kết thúc chuỗi tin nhắn, điện thoại lại rơi vào trạng thái yên tĩnh, nhưng trong lòng cô thì không thể nào bình tĩnh lại được, nhung nhớ cô dành cho anh đã ngoi lên như cỏ dại đâm chồi sau mưa.