Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài

Chương 220: Lâm Thanh Mai Cứ Muốn Soi Gương




Sau chuyện đó, các chủ quầy trong phố Văn Lai, đặc biệt là Chu Tam Thư càng kính trọng Dương Tử Mi hơn. Thấy dáng vẻ xinh xắn, hiền thục của cô, họ tưởng như cô là tiên nữ giáng trần để cứu chúng sinh vậy. Trong lòng họ không ngừng cảm thán, cô quả không hổ danh là học trò của Tống Huyền.

Thật ra, lần này Dương Tử Mi rất lời. Lời vì mua được món đồ mình thích, hơn nữa còn lại được tiếng thơm!

Dương Tử Mi không những giúp Chu Tam Thư tránh được nạn kiếp nọ mà còn mua được cái tháp cảm ứng thần bí mà mình rất thích, hơn nữa còn tạo được hình tượng lương thiện, hiền lành, đại nghĩa cho chính bản thân mình. Nhất cử tam tiện như vậy, sao cô không vui được kia chứ?

Đến Mặc Hiên, thấy cảnh vợ chồng Tống Huyền quan tâm, yêu thương, chăm sóc nhau, Dương Tử Mi cảm thấy ấm áp vô cùng.

- Em chào thầy, chào chị!

Vừa cầm cái tháp trên tay, Dương Tử Mi vừa mỉm cười cất tiếng chào hỏi.

- Sao hôm nay em đến sớm vậy?

Thấy cô, Tống Huyền dịu dàng hỏi.

- Hôm nay rảnh nên em muốn đến sớm để thăm chị Thanh Mai.

Đoạn, Dương Tử Mi nhìn sang Lâm Thanh Mai. Sắc mặt Lâm Thanh Mai hiện tại khá tốt, ngoài mặt không có vẻ gì bất thường, chỉ là ở giữa trán có luồng âm sát khí tích tụ thôi. Dương Tử Mi dùng thiên nhãn của mình để quan sát Lâm Thanh mai thì vẫn nhìn thấy âm hồn kia đang nở nụ cười kỳ dị với cô như lần trước.

- Cám ơn Tiểu Mi!

Thấy Dương Tử Mi đang cầm thanh kiếm bằng tiền xu trên tay, Lâm Thanh Mai phấn khởi hỏi:

- Hôm nay em đến trừ tà giúp chị à?

- Thời cơ vẫn chưa đến ạ.

Nhìn vào cái tháp nhỏ trên tay mình, Dương Tử Mi nói tiếp:

- Hiện tại em chưa chắc chắn là có thể thắng được âm hồn kia thế nên cần có thêm thời gian để tăng pháp lực cho Càn Khôn Kiếm này mới được.

- Ừm, không sao, em cứ từ từ. Chị tin là em sẽ làm được.

Lâm Thanh Mai độ lượng nói.

Thấy gương mặt bình thản, hiền dịu của Lâm Thanh Mai, Dương Tử Mi cũng vui vẻ gật đầu.

Nhìn thấy cái tháp nhỏ trên tay Dương Tử Mi, hai mắt Tống Huyền bỗng sáng lên. Anh bèn lên tiếng hỏi:

- Tiểu Mi, hôm nay em lại mua được đồ cổ à? Để anh xem thử xem thế nào.

- Không biết có phải là đồ cổ không nữa. Thầy xem giúp em xem lần này có phải em lại may mắn như mấy lần trước không.

Dương Tử Mi rất muốn biết cái tháp kỳ lạ trong tay mình rốt cuộc có lai lịch như thế nào.

Tống Huyền nhận lấy cái tháp và dùng kính lúp soi đi soi lại một hồi, sau đó lại dùng nước rửa chuyên dụng để tẩy rửa một góc nhỏ của cái tháp nọ. Chân mày anh khẽ chau lại.

- Tiểu Mi à, cái tháp này anh không thấy nó có gì đặc biệt cả. Nếu không lầm thì nó chẳng qua chỉ là một vật trưng bày giả cổ và không có giá trị gì hết.

Nghe Tống Huyền nói thế, Dương Tử Mi có chút thất vọng. Cô vốn mong là Tống Huyền có thể phát hiện ra được gì đó.

Quả nhiên, nếu như cô không dùng thiên nhãn thì bằng mắt thường làm sao mà phát hiện ra được điểm đặc biệt của cái tháp kia chứ.

- Cái tháp này em định xử lý thế nào?

Tống Huyền hỏi.

- Dạ, nếu nhìn từ góc độ của giới chơi đồ cổ thì nó không có giá trị gì, nhưng em có thể dùng nó để làm pháp khí, thế nên đối với em nó chẳng khác gì báu vật vậy.

Dương Tử Mi cười nói.

Tống Huyền chỉ im lặng nhìn cô mà không nói gì. Sau đó, anh lặng lẽ lấy một chiếc hộp bằng gỗ màu đen ra, để cái tháp kia vào và đưa nó lại cho cô.

- Em cám ơn thầy.

Dương Tử Mi rất cảm động vì Tống Huyền rất quan tâm, chăm sóc cô. Đoạn, cô quay sang nhìn Lâm Thanh Mai và phát hiện Lâm Thanh Mai lại đang cầm gương soi. Chỉ là, cái gương kia chỉ là một cái gương bình thường chứ không phải là gương nước mắt phượng hoàng nọ.

Nhưng, thần thái của Lâm Thanh Mai khi soi gương dường như có chút gì đó bực bội, không hài lòng, cứ như là không tìm thấy thứ mình muốn tìm vậy.

- Chị Thanh Mai vẫn cứ muốn soi gương như vậy sao ạ?

Dương Tử Mi quay sang hỏi Tống Huyền.

Tống Huyền cười buồn nói:

- Chiếc gương nước mắt phượng hoàng kia anh vốn đã đem giấu trong két sắt rồi, nào ngờ tối qua cô ấy lại lấy đồ đập két sắt, thần thái vô cùng lo lắng, bất an, cứ như biến thành người hoàn toàn khác vậy. Không tìm thấy chiếc gương kia, cô ấy liền vội vã lấy mấy chiếc gương khác để soi. Soi đi soi lại mấy lần xong mới tạm yên tâm hơn chút. Ban ngày thì bình thường hơn, chỉ thi thoảng mới muốn soi gương thôi.