Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài

Chương 218: Tháp Sắt Kỳ Lạ




Tháp sắt kia tuy là hàng được gia công rất thô, nhưng không biết tại sao nó lại phát ra một luồng sát khí màu đen rất mạnh. Hơn nữa, nó còn phát ra một luồng khí đặc biệt chỉ có đồ cổ có lịch sử lâu đời mới có.



Nghĩ thế nên Dương Tử Mi lập tức lên tiếng giảng hòa:

- Được rồi, mọi người đừng cãi nhau nữa. Bán lại cho tôi cái tháp này là được chứ gì. Đừng làm mất hòa khí chỉ vì ba ngàn đồng kia.

Hai bên nghe xong liền quay sang nhìn Dương Tử Mi không chớp mắt.

Những người khác cũng quay sang nhìn cô chằm chằm.

Có người nhận ra cô là học trò của Tống Huyền.

Tống Huyền là người rất nổi tiếng ở phố Văn Lai. Có thể nói, anh là linh hồn của cả phố Văn Lai. Thế nên, học trò của anh cũng được kính trọng vài phần.

Tuy nhiên, Lý Tiêu, người khách mua cái tháp nọ lại không biết cô là ai, bởi vì anh ta là người ngoài đến và cũng rất ít khi đến phố Văn Lai mua hàng.

Thấy có người muốn mua cái tháp nên anh ta cũng bắt đầu sinh nghi. Anh ta thầm nghĩ:



Chu Tam Thư cũng nhận ra Dương Tử Mi. Biết cô muốn giúp mình nên anh rất vui. Nhưng cũng vì không nuốt nổi cục tức kia nên anh liền quay sang nói với Dương Tử Mi:

- Tiểu Mi, cám ơn lòng tốt của em. Cả phố Văn Lai này mọi người đều biết mua bán đều dựa vào năng lực xem hàng của mình. Anh ta không có năng lực đó thì cũng đành phải chấp nhận là mình xui xẻo chứ tại sao lại đến đây đòi trả hàng như thế? Nếu vậy sau này phố Văn Lai còn làm ăn gì được nữa?

- Đúng đó!

Đám đông vây quanh cũng lao xao lên.

“chính làquy tắc ngầm trong giới chơi đồ cổ. Giờ sao lại có thể phá vỡ quy luật đó được?

- Anh lừa tôi nói đây là đồ cổ thời Hán. Thế nên đó hoàn toàn là hành vi lừa gạt người tiêu dùng. Tôi nhất định phải kiện anh cho đến cùng.

Lý Tiêu tức giận quát lên.

Nghe anh ta quát lên như thế, đám đông và cả Dương Tử Mi đều cười ồ lên.

- Anh gì ơi. Đây là lần đầu tiên anh đến đây đúng không? Phố Văn Lai chúng tôi mua bán đều nhờ vào năng lực nhận biết đồ cổ của bản thân mình. Chuyện anh bị lừa thì cũng đành phải chấp nhận là do năng lực của anh yếu kém thôi. Anh thử nghĩ đi, với ba ngàn đồng kia liệu anh có mua được một món đồ cổ của nhà Hán thật không?

Dương Tử Mi nói giọng chế nhạo.

Mặt Lý Tiêu bất giác đỏ bừng lên.

Lý Tiêu cũng muốn thử vận may nên mới đến phố Văn Lai này nên đương nhiên là anh ta biết ba ngàn thì không thể mua được hàng thật rồi. Nhưng anh ta cũng không loại trừ khả năng mình mua được đồ cổ với giá hời thật.

Vì vậy, khi kết quả giám định nói là món đồ anh mua không phải đồ cổ thật thì anh ta liền tức giận đùng đùng vì đã tốn hết ba ngàn để mua một món đồ giả về. Ỷ là có người thân làm bên quản lý đô thị nên anh ta muốn đòi lại cho bằng được ba ngàn kia. Nhưng không ngờ là Chu Tam Thư cũng là một người không dễ bị bắt nạt, hơn nữa tất cả mọi người xung quanh đều đứng về phía Chu Tam Thư kia.

- Hàng đã bán ra thì không được trả lại. Tiểu Mi, em đừng xen vào chuyện này làm gì cho mắc công.

Chu Tam Thư lớn tiếng nói.

Nghĩ đến cái chết thê thảm của Chu Tam Thư kiếp trước cùng với điểm kỳ lạ của cái tháp kia nên Dương Tử Mi quyết không thể đứng nhìn như thế.

Luồng sát khí màu đen trên cái tháp nọ cô có thể dùng để bồi dưỡng thêm cho thanh kiếm bằng tiền xu của mình nhằm giúp pháp lực của nó được mạnh hơn lên, đồng thời cũng có thể giúp cho việc tu luyện của bản thân được tiến bộ nhanh chóng.

Dù với lý do gì, Dương Tử Mi cũng phải mua cho bằng được cái tháp đó.

- Anh Chu à, giờ em muốn mua lại cái tháp của anh ta, anh cũng đừng xen vào.

Đoạn, Dương Tử Mi quay sang nói với Lý Tiêu:

- Anh gì ơi, nếu anh đã chê cái tháp này là hàng giả, muốn trả hàng lại, còn tôi thì lại muốn mua lại nó, vậy anh hãy bán lại nó cho tôi với giá ba ngàn đi. Nếu đồng ý thì bán, không thì anh cứ mang về nhà và đừng đến đây kiếm chuyện với anh Chu nữa.