Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài

Chương 209: Long Trục Thiên Bị Tấn Công




Dương Hà định vứt thanh kiếm nọ đi nhưng Dương Tử Mi ngăn lại.

Thanh kiếm đó tuy treo trong nhà của Dương Hà sẽ gây họa, nhưng đối với Dương Tử Mi mà nói thì nó lại rất hợp để cô dùng. Bởi vì, cô cũng đã nghĩ ra cách để đuổi âm hồn đang ám trên người Lâm Thanh Mai kia.

Càn Khôn Kiếm Pháp là pháp khí trừ tà đuổi quỷ tốt nhất.

Tuy thanh kiếm nọ không có pháp lực gì, nhưng Dương Tử Mi có thể cải tạo nó. Hơn nữa, các đồng tiền xu dùng để làm kiếm cũng là tiền xu cổ thật. Những đồng xu đó cô chưa chắc gì đã thu thập đủ để làm thành một thanh kiếm như thế. Giờ có sẵn kiếm rồi, tại sao cô lại không tận dụng chứ?

Đã đến Thâm Quyến nên Dương Tử Mi cũng muốn nhân tiện đi dạo vòng vòng quanh đặc khu kinh tế đầu tiên cũng như là một trong những thành phố phát triển nhất của Trung Quốc.

Một năm trước, Dương Tử Mi cũng đã có dịp đến đây một lần để giúp bố trí phong thủy cho nhà của Dương Hà.

Nhưng lúc đó, xương của cô vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, đi lại không tiện, nên lần đó xong xuôi mọi việc thì cô cũng vội vã quay về nhà. Không có cơ hội đi dạo hay thăm thú gì được.

Thâm Quyến quả nhiên là một thành phố biển phát triển và xinh đẹp. Nhưng, vì nghề nghiệp của mình nên Dương Tử Mi chỉ để ý đến phong thủy chứ không để ý đến các phong cảnh hay thứ gì khác.

Thâm Quyến là thành phố kề bên Hong Kong và nằm về hướng nam của tỉnh Quảng Đông, bờ đông Châu Giang. Phía đông giáp với vịnh Đại Á và Đại Bằng, phía tây là cửa sông Châu Giang và vịnh Linh Đinh Dương, phía nam là vịnh Thâm Quyến, sông Thâm Quyến đối diện với thành phố hoa lệ Hong Kong. Phía bắc giáp với Đông Quản, Huệ Châu, và có đường bờ biển dài đến tận Thái Bình Dương. Sau lưng Thâm Quyến là núi Ngô Đồng, có thể thấy, Thâm Quyến quả nhiên là một thành phố có phong thủy rất tốt.

Đang đi, bỗng nhiên cô thấy một chiếc xe hơi màu đen đang chạy phía trước, chiếc xe đó nhìn rất quen.

Liếc sơ biển số xe, quả nhiên là xe của Long Trục Thiên.



Dương Tử Mi mừng rỡ định lấy điện thoại ra gọi cho Long Trục Thiên nhưng bất giác lại cảm thấy có gì đó nguy hiểm sắp xảy ra.

Liền ngay sau đó là một chiếc xe hiệu DFM ở đâu xuất hiện và chạy theo chiều ngược lại với xe của Long Trục Thiên. Rõ ràng là chiếc xe nọ có thể tránh xe của Long Trục Thiên nhưng nó lại cố tình tông thẳng vào xe anh.

Phía sau xe Long Trục Thiên lại bị hai xe chở dầu tông vào, khiến anh không thể tránh được.

Ầm!

Một tiếng động kinh người vang lên!

Tim của Dương Tử Mi như muốn nhảy ra ngoài. Tay cô lạnh ngắt, cảm giác như bị rơi vào hố băng vậy. Trong phút chốc, cô như ngừng thở.



Dương Tử Mi chạy như bay đến hiện trường tai nạn.

Đúng lúc chiếc xe màu đen kia vừa bốc cháy thì một bóng người áo đen nhanh chóng nhảy ra ngoài.

Tuy nhiên, người vừa phóng ra khỏi xe kia chưa chạy được bao xa thì hàng loạt viên đạn lại bắn vào anh ta. Trong đó một viên bắn trúng vào đầu gối của anh, còn viên khác thì trúng ngay vào ngực anh...

- Long Trục Thiên!

Dương Tử Mi hét lên.

Cô chỉ cách anh có năm trăm mét nhưng cảm giác như cách nhau mấy chục cây số vậy.

Có lẽ nghe thấy tiếng cô nên trước khi quỵ xuống, Long Trục Thiên còn cố hướng ánh mắt về phía cô.

Khi nhìn thấy dáng người nhỏ nhắn mặc áo trắng chạy đến, ánh mắt của Long Trục Thiên bất giá lóe lên, nhưng lập tức ánh mắt kia lại trở nên lo lắng không yên. Anh khoát tay ra hiệu cho cô đừng đến gần.

Pằng pằng pằng!

Tiếng súng liên tục nổ lên, đạn không ngừng cắm vào các yếu điểm trên người của Long Trục Thiên.

- Đừng... đến... đây...!

Long Trục Thiên cố gắng gào lên với Dương Tử Mi. Sau đó anh nôn ra một ngụm máu tươi và quỵ xuống.

Thấy anh ngã gục ngay trước mắt mình, tim của Dương Tử Mi đau như cắt.