Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài

Chương 160: Trừng Phạt (4)




- Con không xin lỗi đâu! Tại sao con phải xin lỗi nó chứ? Con ghét nó! Chú không phải là đàn ông sao? Không phải chú rất giỏi sao? Sao chú lại sợ nó chứ?

- Im miệng ngay! Không phải chú sợ cô ấy mà chú tin là cô ấy không rảnh để làm những chuyện tốn công vô ích như thế!

- Ha ha!

Mộ Dung Nghiên đột nhiên cười lớn, và tức giận nói:

- Con biết rồi. Chú cũng bị nó dụ dỗ nên giờ mới chẳng thèm ngó ngàng gì đến người thân trong nhà.

Mộ Dung Vân Thanh trừng mắt nhìn Mộ Dung Nghiên.

Nếu như không phải vì Mộ Dung Nghiên là cô con gái duy nhất, đứa cháu duy nhất của nhà Mộ Dung thì anh đã tát cho cô một bạt tai rồi.

- Mau đi về nhà ngay!

Mộ Dung Vân Thanh hét lên.

- Con không về, con thấy chú hình như không muốn nhận đứa cháu gái này nữa rồi.

Mộ Dung Nghiên cứng đầu nói. Trước giờ, trong nhà Mộ Dung, cô muốn gì được nấy, mọi người đều rất thương yêu, nuông chiều cô. Nhưng giờ, chú cô lại la cô ngay trước mặt nhiều người như thế, hơn nữa còn đuổi cô về, điều này khiến cô rất mất mặt.

Lúc này, Mộ Dung Vân Thanh cũng rất khó xử. Anh chỉ muốn tốt cho cô nên mới đuổi cô về như thế. Chính vì cô đã đắc tội với Dương Tử Mi, nên hậu quả thế nào anh cũng không dám nói trước được. Anh chỉ biết là một khi Dương Tử Mi tức giận thật sự thì tuyệt đối sẽ không hòa nhã và chỉ đơn giản bảo cô về nhà như anh đâu.

- Tiêu Cường, lôi nó về!

Tiêu Cường tiến đến lôi Mộ Dung Nghiên đi.

Nhưng Mộ Dung Nghiên vẫn không chịu đi!

- Ha ha! Ông chủ Mộ Dung à, nếu như cháu anh đã không muốn về thì cứ để cô ta ở lại đây đi. Dù sao thì tôi cũng phải đi rồi!

Dương Tử Mi cười nói.

Nói xong, Dương Tử Mi bèn đứng dậy phủi phủi gấu váy, cứ như là đang phủi bụi vậy.

Nhưng không ai biết là cô đang chuyển âm sát khí thẳng vào đầu của Mộ Dung Nghiên.

Nếu như không phải vì Mộ Dung Nghiên thì cha mẹ cô cũng sẽ không đau khổ, buồn rầu đến thế. Còn về phần cô, lý ra giờ này cô đang ở Mặc Hiên học giám định đồ cổ và giúp người khác xem bói, hướng dẫn phong thủy chứ không phải đến đây gây chuyện đánh nhau như thế này.

Mộ Dung Nghiên kia chỉ mới mười mấy tuổi đầu nhưng lại ra tay tàn độc chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt như thế. Thế nên nếu cô không trừng phạt cô ta thì thật có lỗi với bản thân quá.

Mộ Dung Nghiên không phải là người có ý chí mạnh mẽ nên âm sát khí rất dễ xâm nhập vào não và bắt đầu ảnh hưởng đến thần kinh của cô ta. Lúc này đây, cô ta bắt đầu bị ảo giác và tưởng Tiêu Cường là Mẫn Cương.

Âm sát khi được cấy vào đầu cô kia không những khiến cô bị ảo giác mà còn khiến cho ý chí của cô bị khống chế, từ đó tự động phát tiết và bộc lộ ý nghĩ, tình cảm dồn nén bấy lâu nay của mình.

Cho nên, vừa nhìn thấy Tiêu Cường, người mà cô nghĩ là Mẫn Cương, thì cô lập tức xông đến ôm lấy tay anh ta, nũng nịu nói:

- Tớ thích cậu như thế, sao cậu lại đối xử lạnh nhạt với tớ như vậy? Chẳng lẽ tớ không xinh đẹp sao? Mẫn Cương, cậu là của tớ. Trước đây cũng vậy và sau này cũng thế. Tớ sẽ không để ai cướp cậu đi mất đâu. Hãy để con nhỏ Dương Tử Mi đê tiện kia đi chết đi.

Nói xong, Mộ Dung Nghiên còn ôm cổ Tiêu Cường và hôn mạnh vào má anh ta.

Tiêu Cường sợ đến nỗi chỉ biết đứng yên không nhúc nhích và nhìn sang Mộ Dung Vân Thanh vẻ van nài.

Thấy cháu mình đột nhiên trở nên như vậy, Mộ Dung Vân Thanh lập tức hiểu ngay là do Dương Tử Mi làm.

Mộ Dung Vân Thanh vội vã tiến đến kéo Mộ Dung Nghiên xuống. Nhưng không ngờ là Mộ Dung Nghiên lại tưởng anh là Mẫn Cương và lại đưa tay thọc vào áo anh...

Lúc này, Mộ Dung Vân Thanh chỉ còn cách đánh vào gáy cô để cô ngất đi. Có như vậy mới không tiếp tục bị mất mặt trước bao nhiêu người như thế.