Biên: todryan
Lúc này vì đang là thời điểm cơm trưa, trong khu vực sân trường đang đông nghịt người, như vậy thảm kịch chỗ nào cũng có, đang diễn ra khắp nơi.
Một nữ nhân từ đối diện trong căng trốn thoát, lập tức bị một con tang thi nhào tới đè nàng lên tường,hàm răng sắc bén cắn đứt cổ của nàng , chỉ có một đoạn da thịt còn giữ cho cái đầu không rời khỏi thân người , cái đầu uốn lượn ngả ra đằng tạo ra một cái tư thế quỷ dị hiếm thấy.
Trong căng tin một người đàn ông đang bị tang thi truy sát, không chỗ có thể trốn. Hắn lấy hết dũng khí, muốn va vào tấm kính chạy đi, lại bị nặng nề bắn trở lại, rất nhanh bị mấy con tang thi vây quanh, máu thịt văng tung tóe.
Một người khác đang ở chạy đi trốn, thình lình bị một tang thi biến dị mới bị phơi nhiễm bắt lại, quăng ngã như chó gặm bùn. Không đợi hắn đứng lên, miệng tang thi đã đặt ở trên người của hắn, hung hăng cắn xé.
"Đông" ! Phía đằng sau truyền đến một tiếng, giống như một quả dưa hấu rơi xuống mặt đất.
Một gã cô gái tóc dài để tránh né tang thi, mở cửa sổ ra từ tầng ba khách sạn nhảy xuống đất. Trong lòng khủng hoảng tạo thành động tác biến hình, nàng ngã xuống mặt đất cả người tư thế chữ đại , nàng dưới mặt đất đau đớn, co quắp, máu tươi từ trên người rỉ ra, mùi máu tươi như trong bóng tối có ánh đèn pha,hấp dẫn tang thi xung quanh tới.
Rất nhanh, hai con tang thi đã đi tới, bắt đầu nhấm nháp bữa cơm trưa miễn phí được đưa tới tận cửa.
Nữ nhân cũng nữa không phát ra tiếng động nào, lặng yên trở thành thức ăn của tang thi .
Phía sau cơm cửa tiệm chạy ra một người. Cánh tay phải của hắn ở khuỷu tay bị cắn đoạn, miệng vết thương là một mảnh huyết nhục mơ hồ, trong miệng phát ra giọng nói khản đặc gầm rú, lảo đảo, hương tới chỗ không người mà chạy đi, phía sau rất nhanh xuất hiện một con tang thi, trong miệng còn đang gặm một đoạn cánh tay.
Tô Giang Thần lập tức tách ra,vài đồng học vẫn theo hắn, hướng tang thi đi tới, giơ cao rìu chữa cháy,chém vào chính diện mặt con tang thi , chém vỡ đôi khuôn mặt của con tang thi , hai con mắt trắng hếu bắn ra ngoài, rơi xuống đất, tay chân kịch liệt co quắp hai cái, như một quả bóng hết hơi, mềm nhũn ngã xuống.
Một đồng học nữ nhát gan thấy một màn như vậy, tựa như thấy được màn kinh dị nhất trong phim kịnh dị , trong khoảng thời gian ngắn đọng lại khẩn trương cùng sợ hãi trong tâm lý nháy mắt ép vỡ, để cho nàng làm ra việc ngu ngốc không gì sánh được. Nàng liều lĩnh quơ hai tay, trong miệng phát sinh tiếng thét chói tai như muống làm thủng màng nhĩ người khác, chợt hướng ra đường chạy đi.
Lần này thực sự quá mức bất ngờ , cho dù là Tô Giang Thần đều phản ứng chậm một nhịp. Đoạn Tuyết chỉ kịp kêu một câu: "Tiểu Mẫn, mau trở lại", muốn đem nàng kéo trở về. Thế nhưng đã chậm, tiểu Mẫn tự chui đầu vào lưới ,đụng vào người một con tang thi, bị cắn một cái xuống, máu tươi từ trong cổ thật cao phun ra ngoài, nhiễm đỏ tầm mắt của mọi người.
Thấy người lại gặp họa cùng thấy bạn học của mình gặp họa hoàn toàn là hai cái cảm giác khác biệt. Vẻ mặt kinh hoảng sợ hãi các học sinh,
Lại tăng thêm một lúc bi thương , bọn họ cả người run rẩy,ánh mắt cũng biến thành ảm đạm không ánh sáng.
"Chúng ta không thời gian sợ hãi, cũng không thời gian bi ai, tương lai loại này hình ảnh còn nhiều mà, các ngươi phải mau sớm thích ứng mới tốt." Tô Giang Thần ngữ điệu thập phần bình tĩnh, lại mang theo một loại tác dụng trấn định lòng người: "Đi theo ta, muốn sống sót, dựa chính các ngươi!"
Hắn kéo Vương Nghĩa Lam một cái, phát hiện cả người hắn như nhũn ra, bắp chân thẳng run lên, hiển nhiên bị đột nhiên bạo phát mạt thế nguy cơ dọa sợ đến không nhẹ. Những bạn học khác cũng cùng hắn không khác biệt lắm, đám dáng vẻ thất hồn lạc phách, chỉ có Đoạn Tuyết,sau khi thấy tiểu Mẫn , nàng tựa hồ bị kích thích, khu trừ sợ hãi trong lòng, ánh mắt trở nên thanh minh mà kiên nghị, toàn thân tràn đầy ý chí chiến đấu cùng dũng khí.
Tô Giang Thần xông ra nàng gật đầu, đi nhanh đi về phía trước.
...
Khoảng cách quán cơm và quán cà phê chỉ có khoảng 60 mét, đây nếu như ở bình thường, thong thả đi bộ vậy đi tới cũng tốn không bao lâu thời gian.
Thế nhưng vào lúc này, trên đường chỉ có không gian hai bên phía trong ngọn đèn được soi sáng, trong bóng tối vừa tránh né như ruồi không đầu , lại phải đối mặt tang thi bao vây, còn phải đề phòng trên mặt đất tùy thời khả năng đứng lên tang thi biến dị mới sinh ra, vốn là một đoạn đường ngắn, lúc này lại quá mức gian nan khó qua.
Mới vừa đi không vài bước, một con tang thi hướng bọn họ tấn công . Con tang thi này ăn mặc áo giáp màu xám, khóe miệng còn dính miếng thit máu dầm dề, trong bóng đêm tối tản mát vẻ thập phần dữ tợn kinh khủng.
Kỉ nguyên X , loài người phân chia cấp một csch rõ ràng với tang thi, những con tang thi này mới bắt đầu sinh ra ở tận thế ,toàn bộ đều là tang thi cấp 1.
Cấp 1 tang thi thính giác cùng khứu giác cực kỳ linh mẫn, sức chịu đựng cực kì giai, lực lượng càng kinh người, đủ để để được với ba người trưởng thành. Nhưng chúng nó không có trí lực, toàn hành sự bằng bản năng khát máu, sẽ không bò cũng không biết nhảy, thị lực không tốt, lại khá kém linh hoạt, vừa ngốc lại vừa ngây ngô.
Tang thi loại này đối với người có kinh nghiệm chiến đấu như Tô Giang Thần mà nói, cũng không khó đối phó. Trong tay hắn rìu chữa cháy nghiêng xuống phía dưới bổ tới, chặt ngang mặt,sau đó dùng sức cứa ra sau não, hơn mười cái răng xen lẫn sọ như đạn như nhau bay ra ngoài, toàn bộ đầu vỡ thành hai mảnh.
Một dòng máu phun ra ngoài, rơi trên mặt đất, đen như mực nước, màu máu không thuộc về loài người.
Đây chính ra máu của tang thi!
Càng đi về phía trước, một con tang thi ghé vào một cổ thi thể ở trên cắn nuốt, thỉnh thoảng có thịt bắn ra mang theo máu tươi vẩy ra ngoài, so với vẻ ăn của bất cứ kẻ thô bỉ nào đều cao quý hơn dáng vẻ ăn thịt người kinh dị kia
Tô Giang Thần lặng yên không tiếng động đi tới sau lưng nó, nâng tay, phủ xuống, rìu chữa cháy cắp phật một cái vào đầu , đem đầu của nó đang nối liền với cổ , chém thành hai khúc, máu đen còn lẫn óc trắng hếu, chảy ra ngoài.
Nó đang vui sướng thường thức món ăn ngon trong miệng, không hề phản kháng vứt bỏ tính mạng.
"Không cần khẩn trương, những ... tang thi này rất dễ đối phó!" Tô Giang Thần bớt thời giờ, quay đầu hướng sau lưng Vương Nghĩa Lam dặn dò.
Vương Nghĩa Lam trong lòng mắng thầm: Dễ đối phó cái quần què, ở đây nhiều người đều đang chạy trối chết, cũng chỉ có ngươi tên biến thái này mới dám dùng rìu chém những ... quái vật ăn thịt người này, trời biết ngươi hôm nay có ăn phải xuân dược hay không, tự nhiên hôm nay như hóa siêu Xayda vậy .
"Tang thi không có cảm giác đau đớn, cụt tay cụt chân, thậm chí trong bụng mất đi nội tạng cùng khí quan không ảnh hưởng chút nào tới tính mạng nó, chỉ có chém đứt đầu của nó ,phá hư bộ não bi teo lại của nó, mới có thể giết chết nó." Tô Giang Thần một bên đem cách tiêu diệt tang thi nói cho những người khác, một bên đem một con tang thi đầu chém vào nấu nhừ: "Chú ý nghìn vạn lần không nên bị tang thi cắn bị thương hoặc bị quào trầy, như vậy độc tố tiến nhập máu của ngươi, ngươi cũng sẽ bị phơi nhiễm thành tang thi."
Tô Giang Thần trấn định tự nhiên giết chóc cùng giải thích làm tăng cường lòng tin của Vương Nghĩa Lam, hóa giải nỗi sợ hãi của hắn. Vừa vặn lúc này ,một con tang thi từ cạnh sườn hướng bọn họ đánh tới, mặt không đổi sắc, ánh mắt đầy sự băng lãnh, khát máu cùng thâm độc.
Vương Nghĩa Lam trong não trống rỗng, theo bản năng vung dao thái trong tay lên, trong mắt hiện đầy tơ máu, hô to một tiếng "Ta chém chết ngươi nha", một dao lại một dao điên cuồng hướng trên đầu tang thi chém tới. Vóc người của hắn cao to, lực lượng không nhỏ, dao thái ở tang thi trên đầu chém ra rồi một cái lại một đống vết dao. Đếm đao qua đi, tang thi đầu đã không còn hình người, lạn như một đà thịt nát, nó rốt cục ngửa ra sau về "Phù phù" một tiếng ngã xuống.
"Làm đẹp lắm!" Tô Giang Thần hướng hắn vươn ngón tay cái, thế nhưng Vương Nghĩa Lam lúc này còn vẫn duy trì động tác chém giết , ánh mắt dại ra, như mất đi ý thức vậy không có bất kỳ phản ứng nào.
Đoạn Tuyết nhìn đống thịt nát, che miệng, cố nén ổ bụng trong trở mình sôi trào ra ngoài, sắc mặt tái mét, nói không ra lời.
Những bạn học khác biểu hiện kém hơn, đều "ọc ...ọ...c.." đem đồ ăn từ bữa trưa phun ra.
"Thực sự là lãng phí a!" Tô Giang Thần nhìn những thứ từng là thức ăn ngon, từng có trải qua thời điểm chịu đói khổ thảm thiết , hắn trong lòng vô cùng đáng tiếc một trận, không nói gì.