Diệp Tuyền không để ý tới lời bào chữa của cậu ấy mà nói: "Nói tiếp đi, tiếp theo thì như thế nào."
"Sau đó..." Vẻ mặt Đồng Tử Hiên có chút quái dị, tựa như sợ hãi, lại giống như đang nhịn cười.
Trái ngược với mọi mong đợi của họ, Bút Tiên không chỉ viết bài luận cho đề thi thử đầu vào đại học mà nét chữ của ả cũng rất gọn gàng và tao nhã, khác hoàn toàn với những vòng tròn run rẩy mà ả đã vẽ trước đây. Nét chữ vô cùng bay bổng, không giống như nét chữ của bọn họ.
Ngay cả khi bốn học sinh này có học lực trung bình thì họ cũng có thể nhận ra rằng những câu và cụm từ gãy gọn và xúc tích này gần giống với ví dụ do giáo viên đưa ra, đây là một bài luận sẽ có điểm rất cao.
Điều quan trọng nhất là không ai trong số họ có khả năng viết được một bài luận như vậy.
Có thể ai đó đã ghi nhớ trước, nhưng có cần thiết phải làm điều này khi chơi trò chơi không?
Không ai cảm thấy nghi ngờ gì, nhưng lại có thêm nhiều câu hỏi được đặt ra. Đêm hôm đó, họ nhìn xem Bút Tiên làm một bộ bài thi tiếng Anh và dịch tiếng Trung phồn thể... Mãi cho đến khi ả làm bài tập về vật lý và hoá học, nét chữ vốn dĩ gọn gàng trả lời các câu hỏi mới bắt đầu viết nguệch ngoạc. Những dòng chữ viết ra lộn xộn, dường như ả đang bối rối trước những câu hỏi khó. Sau một hồi đắn đo, cuối cùng ả cũng trả lời được một số câu hỏi.
"Bút Tiên gãi đầu khi nhìn thấy lực Lorentz trường điện từ. Ha ha ha ha." Đồng Tử Hiên và các bạn học không nhịn được cười, ôm bụng: "Cho nên không thể trách là chúng tôi không thể học được! Chi bằng cứ để Bút Tiên giúp chúng tôi làm bài tập."
Đọc xong họ tiễn Bút Tiên ra đi. Vì được viết gân như suốt đêm nên cây bút chỉ còn một ít mực chảy xuống giấy.
Không biết là do Bút Tiên quá hợp tác và trông quá vô hại, hay là nỗi sợ hãi ban đầu của họ đã bị tiếng cười và cuộc sống đời thường che mờ. Kết thúc trò chơi, tất cả đều cảm thấy khá vui vẻ.
Nửa tháng sau khi trò chơi kết thúc, các học sinh trong trường nhìn thấy họ bình thường và trò chơi siêu nhiên thành công đã trở thành chủ đề trò chuyện thú vị của mọi người, họ cảm thấy rất tự hào.
Kiều Vượng kể chuyện trong nhà bị quỷ lén bắt đi, bị Đồng Tử Hiên cười nhạo chế giễu.
Mãi cho đến khi Đại Thạch, học sinh lớp 11, đột nhiên bị ốm và xin nghỉ phép không đến lớp thì mọi chuyện mới bắt đầu trở nên tồi tệ.
Nước trong cốc đã nguội, Đồng Tử Hiên lại hạ giọng nói: "A Hoa xếp tới hạng ba trong lớp. Mãi cho đến khi cậu ấy ngất đi trên đường đến bệnh viện, em mới biết được bọn Đại Thạch đột nhiên chăm chỉ học hành không phải vì đã hiểu thông suốt rồi mà là vì... Bút Tiên đang tìm tới bọn họ. Em là người cuối cùng."
"Ba ngày trước, Bút Tiên tới..." Đồng Tử Hiên ôm đầu đau đớn, suýt nữa ngã xuống.
"Bút Tiên, ả, ả ép em làm bài tập! Cứu em với, ả có chuyện gì sao?"
Diệp Tuyền kiên nhẫn nghe quá trình tự tìm đến rắc rối của ấy, tặc lưỡi: "Đây không phải là điều cậu đã muốn được đáp ứng sao?"
"Em, chúng em?" Đồng Tử Hiên sửng sốt. Mới vừa rồi cậu ấy vừa hồi tưởng lại quá trình này, ký ức thực sự rất rõ ràng, rất nhanh cậu ấy đã nghĩ tới mấu chốt của vấn đề. Khi bọn họ nhờ Bút Tiên hỗ trợ giúp họ học tập, bốn người họ đều đã đồng ý đưa ra một lễ vật: Mỗi người một cuốn sách giáo khoa mới.
Lúc ấy chỉ nói giỡn xem như là một trò đùa, nhưng sau đó họ cũng không phát hiện ra rằng cuốn sách đã biết mất, cũng không ai để chuyện này ở trong lòng. Đồng Tử Hiên ủy khuất suýt chút nữa mà khóc thành tiếng: "Nhưng không phải nói như vậy là tùy tiện sao... Thật sự không phải chúng em cố ý..." "Đại sư, cầu xin chị cứu em, giúp em giải trừ được không? Chúng em đều đã rất cố gắng rồi, nhưng mà không thể trì hoãn không đi đến trường học được, không thể kéo dài thời gian nghỉ phép mà không đi học, nhưng em thực sự không thể học và đọc thuộc lòng hết tất cả... Em không muốn học thuộc lòng nó mỗi ngày đến ba giờ sáng, em không muốn đi học, không muốn vào bệnh viện, không muốn chết!"
Dưới chân của Đồng Tử Hiên có một chiếc cặp sách, giống như muốn vứt cặp sách đi nhưng lại không dám, cho nên đã đặt nó ở nơi xa nhất trong tâm tay mà không thèm liếc mắt nhìn một cái.
Nghĩ đến giọt nước mắt chua xót mấy ngày nay, cậu ấy cảm thấy thật sự rất hối hận vì sao mình lại tham gia trò chơi của Bút Tiên. Vết xe đổ năm xưa của ba người bạn học đang ở ngay trước mắt họ, mặc dù hiện tại Bút Tiên vẫn chưa làm tổn thương gì đến cậu ấy, nhưng Đồng Tử Hiên cảm thấy, cho dù Bút Tiên không làm gì thì chính bản thân cậu ấy cũng cảm thấy suy sụp. Vốn dĩ Kiều Vượng muốn đi cùng với cậu ấy để tìm Diệp Tuyền, nhưng nhìn thấy việc bắt quỷ phục yêu chiếu trên Tivi thực sự rất thú vị. Mặc dù trước đây có thể lén lút khoác lác với các bạn cùng lớp vê chuyện của gia đình mình, nhưng rốt cuộc cũng chỉ nhìn thấy kết cục mà căn bản không hề cảm thấy chút sợ hãi gì.
Cho đến khi đứng trước cửa tiệm, cô bé đang cố gắng kìm nén sự phấn khích trong đôi mắt sáng ngời đó, giống như đang xem một mẩu chuyện xưa. Vừa nghe chuyện xưa vừa cười, Kiều Vượng nhìn quầng thâm trên mắt của Đồng Tử Hiên, không những không cảm thấy sợ hãi mà còn cảm thấy có chút đáng thương.
Không nghe thấy bà chủ Diệp nói sao? Rõ ràng đây là rắc rối của chính họ! Hơn nữa bà chủ Diệp lại bình tĩnh như vậy, cho nên chắc chắn quỷ hồn này cũng giống như quỷ hồn ở nhà cô bé lần trước, thực ra nó không hại người. Sau khi Kiều Vượng trải qua những chuyện ám ảnh ở trong nhà, cô bé đã lên mạng và tìm kiếm những chủ đề siêu nhiên để bổ sung kiến thức cho mình. Lại có Diệp Tuyên ở bên cạnh, cho nên cô bé vô cùng tự tin mà bắt đầu giúp đỡ bằng cách vận dụng đầu óc của mình: "Người ta nói quỷ hồn nhất định là đều có chỗ ở, chị nói xem Bút Tiên đang ở đâu? Mộ của cô ấy có ở trong trường học của tụi em không? Hay là..."
Diệp Tuyên mở hộp thoại của cục quản lý, sau đó chỉ đơn giản là nhập địa chỉ và nội dung sự kiện.
Cô không thể trơ mắt đứng nhìn ma quỷ làm hại người được, nhưng cô cũng không chủ động tăng ca khi không phải trong thời gian làm việc, đặc biệt là lười quan tâm đến chuyện xấu của những đứa trẻ nghịch ngợm. Cô chỉ thuận tiện báo cáo lại vụ việc, để cho cục quản lý chịu trách nhiệm xử lý những việc này phải đau đầu.
Chính bản thân cô cũng không biết nó là gì, cũng không quan tâm mình có đủ khả năng để đối phó với nó hay không, khi chơi thì rất vui nhưng khi trả giá thì lại rất sợ hãi.
Những đứa trẻ nghịch ngợm, không có cảm giác sợ hãi, không có trách nhiệm chính là việc khó chịu nhất.
Cô nàng tên Bút Tiên kia nghe có chút thú vị, chờ cục quản lý đem ả về thì có thể hỏi thăm được một chút tình hình. Vừa định bấm click gửi đi, trí tưởng tượng của Kiều Vượng đã chạy tới một góc của khuôn viên trường: "... Không phải là ả ở dưới gốc cây hòe to lớn đó chứ?" "Nghe nói cây hòe là cây quỷ, có lẽ cây đó đã hàng trăm năm tuổi, khi tới mùa nở hoa, cả trường đều có thể ngửi thấy mùi hoa nở của nó. Nếu như muốn xây dựng lại khuôn viên cũ thì có phải chặt bỏ nó hay không? Sau này chúng ta không thể ăn nó được nữa sao? A, em biết rồi, đây chính là lý do tại sao Bút Tiên lại xuất hiện để nhờ sự giúp đỡI"
Cô gái nhỏ đã nhìn thấy những quỷ hồn tốt bụng, đối mắt với những quỷ hồn cũng ấm áp vui vẻ đưa ra suy đoán về những hồn ma khác.
Diệp Tuyền dừng lại ở màn hình một chút, sau đó cô bấm vào nút gửi trên màn hình: "Hoa hòe?"
Khoảng ngày ba tháng ba âm lịch chính là thời điểm hoa hòe nở hoa, nhưng khi đó Diệp Tuyền đang ở ven biển, trong thành phố không hề có cây hoa hòe này. Khi vừa mới đến thành phố Thanh Giang, lễ hội Thanh Minh vào ngày năm tháng ba đã trôi qua, sau đó Diệp Tuyền nhờ người bán rau ở chợ chú ý, nhưng cô cũng không mua được nguyên liệu nấu ăn thơm ngon này. Nếu bỏ lỡ mùa rau cây trái trong mùa thì phải đợi thêm một năm nữa, nhưng cô không ngờ rằng trong trường học vẫn còn loại cây này.
"Đúng vậy." Kiều Vượng không nhịn được mà nuốt nước bọt một cái: "Mỗi năm chưa tới một tuần đều có thể hái ăn quả của cây hòe, khi em còn học cấp hai, em đã hái một chùm trái rồi đem đi nấu chín, nó rất ngon! Trộn với một ít ớt, ăn vào vô cùng ngon! Năm nay người ta đều nói cây hòe đã c.h.ế.t cho nên nở hoa muộn, ngày hôm qua vừa có mấy cây mới nở, rất thơm, em vẫn còn đang cân nhắc khi nào là thời điểm thích hợp để hái nó đây!"
Kiều Vượng, người bị ép giảm cân nhưng lại rất thèm ăn, không cẩn thận mà nói lỡ lời, cô bé che miệng la "a" lên một tiếng, cặp mắt háo hức nhìn thẳng vào Diệp Tuyền, cố tỏ ra dễ thương để cô bỏ qua cho mình và đừng tìm bố mẹ mình để mách.
Diệp Tuyền tùy ý xóa đi bản thảo mà mình định gửi: "Gọi cho bố mẹ của em đi, chị sẽ đến trường của em xem xem."
Vừa đúng lúc nhìn thấy Diệp Tuyền đang liên tục hiện [Đang soạn tin], Nghiêm Yên, đội trưởng cục quản lý cầm điện thoại di động trên tay đợi nửa ngày nhưng vẫn không nhìn thấy gì?
"Bà chủ Diệp chị đồng ý rồi sao?" Kiều Vượng vui vẻ hoan hô, cô bé còn vui vẻ hơn cả Đồng Tử Hiên rất nhiều: "Em có thể đi cùng không?" "Con muốn đi đâu?" Một âm thanh từ phía sau truyền đến.