Những thực khách vừa tan sở hiếm khi xem các đài truyền hình địa phương, nhưng từ những người hàng xóm cũ từng ăn ở trong cửa hàng, họ nghe tin quán bán đồ ăn vặt ban đêm được chiếu trên TV và tất cả đều cảm thấy tự hào.
Hoặc là họ hứng thú bàn tán và xem chương trình ẩm thực trên TV, hoặc họ sẽ mua đồ ăn mang vê.
"Bà chủ, cô là một bà chủ dày dặn kinh nghiệm, luôn biết cách làm thế nào để kiếm tiền! Khi nào thì mở thêm phần bán mang về? Kinh doanh ban ngày còn tốt hơn! Nếu không thì tôi thực sự sẽ c.h.ế.t vì đau lòng vì không kiếm được những nguồn thu đó!"
"Sinh mạng rất quan trọng, đừng khinh thường khi nói đến sự sống và cái chết." Diệp Tuyền bình tĩnh nhìn qua, ánh mắt thản nhiên, nhưng tựa như rất nghiêm trọng.
Những suy nghĩ đột ngột kết thúc.
Diệp Tuyền nằm ngửa trên chiếc ghế mềm sau quầy, lạnh lùng từ chối: "Tôi bận quá, không thể bán đồ ăn mang đi."
"Này!" Bà chủ đang trợn mắt nói dối! Nhưng họ có thể làm gì đây, đành phải tha thứ cho cô.
Trước nửa đêm, những nguyên liệu cuối cùng trong Quán Ăn Khuya đã được bán hết.
Nhìn thực khách cuối cùng rời đi, Diệp Tuyền nằm dưới ánh trăng, xoa xoa thanh kiếm gỗ nhỏ trong túi, ngáp một cái: "Chúc ngủ ngon."
Sau khi biết bản án, ông chủ Mã ngồi xổm trong trại giam, ngủ thiếp đi và mơ màng thấy người bố đã mất nhiều năm của mình. Ông ta còn chưa kịp thể hiện lòng hiếu thảo thì bố ông ta đã xông tới tát ông ta, hất râu và trừng mắt nhìn ông ta: "Mày là đứa con bất hiếu lại còn đi ngồi tù! Chẳng trách Thành Hoàng đã gọi tên tao, yêu cầu tao phải quay về báo mộng để quản giáo mày. Mày là một đứa con bại gia chỉ tử! Mày sẽ bị đày xuống địa phủ vì làm chuyện xấu không còn thể diện!"
Ông chủ Mã tỉnh dậy với cái mũi bầm tím và khuôn mặt sưng tấy: Ôi, tôi thực sự hối hận!
Ông chủ Mã đã gặp quỷ rồi, không chịu nổi nữa.
Chùa Bạch Vân nằm trên núi Bạch Vân, sát bên cạnh thành phố Thanh Giang.
Từ xa xưa núi Bạch Vân đã là thánh địa của Đạo giáo, nổi tiếng là "nơi thiêng liêng trên trân gian" và là "nơi ở của thần tiên".
Những thác nước chảy ào ào xuyên qua vách núi xanh với những cây bách thấp thoáng. Không gian đầy sương mù bao phủ, có những ngọn núi kỳ lạ với những suối nước tuyệt đẹp chảy róc rách và ngôi đền Đạo giáo màu xanh xám nằm ẩn hiện trong mây và sương mù.
Ngay khi việc niệm kinh buổi tối vừa kết thúc, khu vực ngắm cảnh ở phía trước điện đang chuẩn bị đóng cửa thì bộ phận bảo vệ ở dưới cổng núi liền thông báo tin tức.
Sau giờ học buổi tối và trước khi cổng núi đóng lại là thời gian cố định để phát tin tức và dự báo thời tiết ở nơi đây.
Lúc này, có một cô gái khoảng mười bảy, mười tám tuổi mặc áo bào màu lam, ngồi quỳ trên đệm, tóc búi cao như một quả bóng nhỏ, trông vô cùng đáng yêu. Cô ấy cùng với một số đạo sĩ lớn nhỏ ngồi xem TV không chớp mắt. Họ đang xem lại bản tin buổi sáng mà cũng có thể cảm nhận được mùi vị thơm ngon. Sau báo cáo an toàn thực phẩm, những món ăn ngon tươi mới, hấp dẫn đập vào mắt người xem. Trên TV, Quán Ăn Khuya như nổi bật lên trong bản tin buổi sáng của đài Thanh Giang.
"Quả nhiên là ở chỗ này!" Cô gái đột nhiên nhỏ giọng kêu lên, vẻ tò mò trên mặt biến mất, chuyển thành thần sắc có chút nghiêm túc.
Đạo sĩ đang đứng canh cửa có chút nghi hoặc nhìn vào TV, nhưng lại không thấy có chuyện gì bất thường: “Cô Thanh Tĩnh, có chuyện gì vậy?”
Đài truyền hình Thanh Giang là đài truyền hình địa phương, không phải đài truyền hình vệ tỉnh cấp tỉnh, ngoại trừ người dân địa phương có thể xem được thì những nơi khác thậm chí còn không thể thu được tín hiệu nên sức ảnh hưởng của đài này không lớn. Núi Bạch Vân nằm ngay cạnh thành phố Thanh Giang nên thường xuyên có thể thu được tín hiệu là chuyện bình thường.
Ngay khi đạo sĩ vừa hỏi cô ấy, Thanh Tĩnh đã đứng dậy chào tạm biệt rồi biến mất trong nháy mắt.
"Hướng đó..." Đạo sĩ gãi đầu. Cô ấy cần phải đi gặp Thiên Sư sao?
Mọi người trong chùa đều biết Thanh Tĩnh có tư chất hiếm có và cô ấy là một người kế tục xuất sắc cho Đạo giáo ngày nay.
Khi gia nhập chùa Bạch Vân, cô ấy không chỉ vượt qua các đệ tử thâm niên lúc đó mà thậm chí sau khi tu luyện, cô ấy còn được Thiên sư đích thân dẫn đi chỉ dạy mấy năm. Cô ấy thân cận với Thiên sư đến mức không ai có thể so sánh được.
"Sư phụ, sư phụ!" Thanh Tĩnh chạy vào sân sâu nhất của chùa Bạch Vân: "Nhiệm vụ đầu tiên mà con và các sư huynh xuống núi làm là quán trọ ma ám, nơi đó đã có bà chủ mới chuyển đến! Hình như cô ấy với địa phược linh có vẻ rất hợp nhau, con muốn đi xem thử một chút, để xem con có thể bù đắp cho cô ấy và điều chỉnh phong thủy cho cô ấy hay không..."
Ở trong phòng, một giọng nói già nua nhàn nhã thở dài: "Thanh Tĩnh*. Muốn đi thì cứ xuống núi."
*thanh tâm tĩnh khí: người có tâm trong sáng và tâm trí bình tĩnh
"Vừa lúc Chính Ngôn sư thúc nói rằng được giao nhiệm vụ kiểm tra phong thủy của một trường học ở thành phố Thanh Giang, con có thể nhân tiện ghé qua không?" Thanh Tĩnh thành thật nói ra mục đích. Đợi một lúc sau, cánh cửa kêu cọt kẹt mở ra. Một con chim to mập đập cánh bay ra, trong miệng ngậm một xấp bùa đặt vào lòng bàn tay Thanh Tĩnh.
"Cảm ơn sư phụ! Hình như Tiểu Hạc đã gầy đi, con đưa nó đi ăn một bữa rồi trả lại cho ngài."
Giọng nói sôi nổi của cô gái dần dần nhỏ đi, những ngọn đồi xanh được bao phủ ánh sáng, Quán Ăn Khuya dưới chân núi sắp bật đèn, báo hiệu giờ mở cửa của một buổi buôn bán mới.
Những khách hàng cũ vốn đã quen với giờ mở cửa kỳ lạ của Quán Ăn Khuya, họ thường lang thang ở đây khi trời tối, nhưng những khách hàng mới đến sau khi xem chương trình ẩm thực của đài truyên hình Thanh Giang đã phải chờ đợi rất lâu.
Nhưng dù có gõ cửa hay la hét, bên trong cũng không ai để ý, chỉ có cháo đang sôi ùng ục sủi bọt, mang theo mùi thơm của gạo bay xa.
Quán ăn mở cửa, thực khách nhanh chóng chọn chỗ ngồi, nhìn thực đơn mới vừa được treo lên và vui vẻ chuẩn bị thưởng thức những món ăn ngon.
Du Tố Tố bị gọi chạy từ bàn này sang bàn khác, chân gần như khuyu xuống đất.
Diệp Tuyền võ vai cô ấy, Du Tố Tố đột nhiên đứng khựng lại, không dám lén lút đẩy nhanh tốc độ. Du Tố Tố chột dạ nhìn xung quanh, quay đầu lại thì bắt gặp ánh mắt thèm thuồng của hai con ch.ó ở cửa.
Du Tố Tố nhớ rất rõ những người hàng xóm của mình, đặc biệt là những câu chuyện phiếm thú vị của họ.
Nếu không phải cô ấy không thể bước ra khỏi cửa hàng hay tiếp xúc với ánh nắng mặt trời, Du Tố Tố đã có thể gia nhập đám người trò chuyện trên băng ghế nhỏ.
Sau khi Kiều Vượng bắt đầu tập thể dục để giảm cân, mỗi ngày lúc cô bé chạy về nhà, với sự cám dỗ của những món ăn ngon ở Quán Ăn Khuya trước mặt, cô bé dần dần trở nên tự giác hơn. Lý Hồng Vân cũng cảm thấy thoải mái hơn, không còn chăm chú để động viên cô bé nữa.
Lúc này Kiều Vượng vẫn chưa hoàn thành xong vòng chạy cuối cùng, nhưng cô bé và một chàng trai xa lạ khác dường như đã đợi được một lúc.
Du Tố Tố cao hứng nói: "Kiều Vượng, mẹ em có cho phép em đến ăn tối không?”
"Em tới gặp bà chủ Diệp!" Trên khuôn mặt tròn trịa nay đã gây hơn của Kiều Vượng lộ ra vẻ thần bí. Cô bé lắc đầu, vẻ mặt đắc ý như muốn nói rằng cô bé cùng Diệp Tuyền có bí mật.
Cô bé thì thâm: "Chị Tố Tố, đừng hỏi. Chị không hiểu đâu. Chỉ có bà chủ Diệp mới có thể giúp chúng em. Tiểu Hiên... Đồng Tử Hiên! Đừng lảng vảng ở ngoài nữa, mau vào đi!"
Chàng trai với hai quầng thâm lớn trên mặt, nhìn cửa hàng Quán Ăn Khuya chật kín thực khách và lưỡng lự lùi lại: "Thực sự là ở đây à... 2"
Diệp Tuyền nghe được động tĩnh trước cửa, giao cho Trần Kim Bảo quản lý nhà bếp. Cô đi ra, đặt tay lên vai Du Tố Tố, xoay người đẩy cô ấy ra: "Đi làm việc của cô đi."
"..." Du Tố Tố cẩn thận bước đi ra ngoài.
Đồ ăn ngon ở ngay trước mặt nhưng cô ấy không thể ăn được, nó khiến cô ấy gãi đầu và cảm thấy khó chịu.
Diệp Tuyền vượt qua trước Du Tố Tố và bước ra khỏi cửa, giữ lấy hai đồ đệ để không đứng chặn cửa.
Cô hỏi thẳng: "Có chuyện gì vậy?"
Đồng Tử Hiên ngạc nhiên nhìn bà chủ quá trẻ, Kiều Vượng lén thúc nhẹ vào cậu ấy, cố nở một nụ cười còn xấu hơn cả khóc.
"Bà chủ, giúp em với, em bị quỷ ám!"
Đồng Tử Hiên và Kiều Vượng trạc tuổi nhau nhưng nước da của cậu ấy lại kém sắc hơn, thần sắc không giấu được vẻ mệt mỏi và căng thẳng.
Giữa lông mày của cậu ấy có một luồng âm khí u ám. Hình ảnh này giống như lần đầu cô gặp Lý Hồng Vân. Nó sẽ không ảnh hưởng tới cuộc sống của người đó nhưng chắc chắn người đó sẽ cảm thấy không thoải mái.
Diệp Tuyền liếc nhìn cậu ấy một cái, sắc mặt không có phản ứng gì: "Vậy cậu nên đến chùa Bạch Vân đi.
Không bị phủ nhận, hai mắt Đồng Tử Hiên sáng lên: "Chị tin em sao?”
Dường như cuối cùng cậu ấy cũng nhìn thấy hy vọng, vẻ mặt buồn bã bày tỏ sự đau buồn: "Em cũng muốn đến, nhưng em đã nói nhiều lần rồi mà mẹ em không tin. Ba người họ đã hôn mê và được đưa đến bệnh viện, người tiếp theo sẽ là em. Em sợ quá, bây giờ chắc chắn đã quá muộn để đi rồi! Đại sư, đại sư, xin hãy giúp em, em có rất nhiều tiền!"