Dị Năng Thiên Bẩm, Nữ Đầu Bếp Diệt Trừ Ác Quỷ

Chương 34




Du Tố Tố thậm chí còn không thèm xem phim truyền hình, cô ấy nghiện ngắm CP.

Thấy có người tới, Du Tố Tố nhanh chóng đứng dậy nói: "Xin chào quý khách!"

Cuối cùng cũng được tan sở, Đường Dịch rất mong chờ bữa tối nay, anh ta vừa bước vào cửa đã có một cơn gió mạnh lướt qua.

"Ồ, cuối cùng cũng đợi đến lúc Tiểu Diệp mở cửa rồi! Còn dimsum không?"

Nhìn kỹ hơn thì hóa ra là chủ nhà bên cạnh.

Những cư dân cũ thường không có thời gian như những người thuê nhà thuộc tầng lớp lao động, nhưng những người hàng xóm cũ sống lâu năm ở đó chắc chắn là những người rõ nhất với việc quán nào gần đó có đồ ăn ngon, cũng như quán nào sử dụng nguyên liệu tốt nhất.

Hôm qua Đường Dịch không mua dimsum, không khỏi hỏi thêm mấy câu.

"May mà có chị Lý đã nói cho chúng tôi biết, chứ không tìm đâu ra cửa hàng tốt như vậy? Vừa ngon lại vừa túi tiền, sao không mua thêm cho được! Vốn thấy thực đơn hàng ngày quá ít, nhưng bây giờ không cần nữa, cái gì cũng ngon, không cần nấu cơm nữa... Không nói chuyện với mấy người nữa, người nhà tôi còn đang đợi đồ ăn đây." Chủ nhà hàng xóm giơ hai hộp dimsum lên rồi vội vàng bước đi.

Món dimsum với măng thái hạt lựu đã hot mất ngày, thậm chí cả món nhân gạo nếp và nhân bánh sandwich cũng được chào đón.

Quán ăn khuya đã lặng lẽ hòa nhập vào cuộc sống của phố Hỉ Lạc, mỗi ngày ăn gì hầu như đã trở thành một trong những thú vui của thực khách, màn đêm trôi qua, khung cảnh càng trở nên sống động hơn.

Sau khi thấy cô mở được mấy ngày, không có ý định đóng cửa, hàng xóm mới yên tâm hoàn toàn. Khi đi ngang qua vào buổi sáng, âm thanh chào hỏi vang lên liên tục

"Tiểu Diệp, hôm nay vẫn làm dimsum à?”"

"Hôm nay chúng ta ăn hoành thánh." Vừa nói xong thì nhìn thấy trên mặt đối phương lộ ra vẻ tiếc nuối, Diệp Tuyền không khỏi cười nói: "Ăn nữa thì sẽ chán lắm"... Ít nhất thì cô cũng hơi chán món này rồi.

Nước dùng mì hoành thánh được ninh từ sáng sớm, những người lao động nhập cư tan sở vào đêm khuya lần lượt ngồi vào chỗ.

Một nhóm người vừa rời đi, ngoài cửa có một bóng người bước vào.

Dưới mắt Đường Dịch có hai quâng thâm sâu, đôi mắt đờ đẫn, ngồi phịch xuống ghế, yếu ớt nói: "Bà chủ, lấy đại một phần đi."

Du Tố Tố vẫn còn nhớ anh ta, anh ta đã đến đây ngay sau khi khai trương, nhưng sau đó không gặp nữa. Nhìn bộ dáng hốc hác của Đường Dịch, không cần hỏi cũng chắc chắn anh ta đang làm thêm giờ như điên.

Diệp Tuyên ngăn Du Tố Tố đang định chào đón, ánh mắt dừng lại trên người Đường Dịch.

Bụng của anh ta hơi trong suốt.

"Anh ta, anh ta có giống chúng ta không?" Du Tố Tố hạ giọng, không chắc chắn hỏi, nhìn chủ quán một cách háo hức. Diệp Tuyền lắc đầu.

Trạng thái của Đường Dịch khác với những quỷ hồn mà cô từng gặp trước đây, mặc dù vô tri vô giác như ma mới, những người bên cạnh cũng không thể nhìn thấy anh ta, nhưng anh ta không hề lộ ra tử tướng.

Trong lòng Diệp Tuyền đã có sẵn đáp án.

"Một phần hoành thánh nhỏ nhé? Anh có muốn ăn không?" Diệp Tuyền dường như không nhận ra Đường Dịch có gì không ổn, vẫn hỏi như thường lệ, tiện tay b.ắ.n một tia kim quang ra.

Đường Dịch không để ý tới kim quang mỏng manh bao phủ trên người mình, chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm vào bàn, chậm rãi ngẩng đầu lên khi nghe thấy giọng nói: ".. Cảm ơn bà chủ."

Các loại cây xuân miền Nam được đưa ra thị trường sớm, hầu hết chúng đều nảy mầm trong sương sớm vào dịp Tết Thanh Minh. May là mùa xuân năm nay hơi lạnh nên đã có những điều chỉnh đặc biệt khi trồng trọt, một cây hương xuân này đã được cô thu hoạch.

Trong chợ, người bán cây hương xuân không nhiều, lúc sáng Diệp Tuyên tình cờ đi ngang qua một cái thúng, cô mua về trộn với rau củ làm món hoành thánh, ăn rất ngon.