Đường Dịch sắc mặt đỏ hồng, mắt thấy đã tốt hẳn rồi, anh ta dẫn theo một cô gái gầy gò đi vào.
Đã rất lâu rôi Đường Dịch không tới quán ăn đêm, cùng lắm thì cũng chỉ lên mạng nói mấy câu, nói chuyện về công năng của ứng dụng miini, cũng coi như là nửa nhân viên kiêm chức. Anh ta cứng rắn kéo em họ ra ngoài, đi tới quán ăn đêm mới phát hiện có nhiều người như vậy, suýt nữa thì không xếp hàng.
Mùi hương quen thuộc ngay lập tức đã kéo anh ta trở về nửa năm trước, lúc đó khi anh ta vẫn còn đang ở đây thuê phòng, tăng ca cả ngày lẫn đêm, làm việc mệt cả một ngày, chỉ có đồ ăn ngon mới có thể an ủi được sự mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần.
Đường Dịch càng thêm chắc chắn, mình đưa em họ tới đây là đúng.
Đường Dịch nhìn bà chủ Diệp bận bịu, không tiến lên chào hỏi. Anh ta nhìn trái nhìn phải mới tìm thấy đuôi hàng, sau đó tiện tay lấy một cốc nước mận chua từ trong thùng nước ép mận chua đặt ở trước cửa đưa cho cô gái.
"Tiểu Văn, em không thể ở trong nhà suốt ngày như vậy được. Nếu như ông bà nhìn thấy em như vậy cũng sẽ lo lắng đó. Anh họ nói cho em nghe, quán ăn này ăn xong tâm trạng sẽ tốt hơn, còn có cả may mắn nữa! Em đừng có nghĩ gì hết, cứ ăn một bữa thật ngon, sau đó nghỉ ngơi thật tốt, biết đâu ngày mai mọi thứ sẽ tốt lên thì sao."
Nghe thấy anh ta nhắc tới ông bà, đôi môi của Đường Văn Văn hơi run lên, cô gái vẫn luôn cúi đầu chìm đắm trong thế giới của mình ngẩng đầu lên, sau khi nhìn rõ biển hiệu của quán ăn đêm, chiếc đèn vàng ấm áp với ánh sáng dịu treo ở bên cạnh, chiếu sáng đôi mắt bi thương đến c.h.ế.t lặng của cô ấy.
" Được..." Đường Văn Văn khẽ đáp lại, không còn mấy câu trả lời như "đều được";"không cần quan tâm đến em" như lúc đi trên đường nữa. Cô ấy vừa mới nói chuyện đã không kiêm được mà nuốt nước miếng: "Thơm quá."
Mùi thơm của đồ ăn ngon ngay lập tức bao vây người lại, ăn uống chính là nhu cầu bản năng đầu tiên của con người, có thể biến mục nát thành thần kỳ, đốt cháy chút hi vọng tro tàn còn sót lại thành một ngọn lửa, sau đó sẽ bốc cháy một lần nữa.
Đường Dịch đắc ý cười: "Đúng không! Anh cũng thấy thết"
Hai người Đường Dịch đến muộn, đồ nướng của quán ăn đêm cũng đã sắp bán hết rồi. Diệp Tuyền đã đếm số lượng từ trước, sau đó bảo Du Tố Tố đi thống kê số người đang xếp hàng, giới hạn mỗi người hai con sò điệp bún sắp bán hết rồi, nếu những người sau tới vì sò điệp thì không cần xếp hàng nữa.
"Vận may khá tốt đấy!" Lúc đến lượt Đường Dịch vào trong ăn, đúng lúc chỉ còn lại năm sáu con cuối cùng.
Những thực khách xếp sau anh ta và em họ đếm số lượng sò điệp trên vỉ nướng từng lần một, giống như đang đếm ngược đến cuối cùng, ôm may mắn "có lẽ có người không gọi sò điệp" mà ở lại cầu nguyện có thể sẽ đến lượt mình.
Thấy hai người Đường Dịch đều không ăn được nhiều lắm, có người vội nói: "Chàng trai, có thể để lại một hai con trong số sò định mức của hai người cho tôi được không? Tôi sẽ trả tiền!"
Yêu cầu này không phải là Đường Dịch chuyển nhượng lại một phần, mà là bảo Đường Dịch đừng mua, mà để lại cho người đằng sau mua. Dù sao cũng không ảnh hưởng tới quy tắc giới hạn số lượng của quán ăn đêm, cho nên Diệp Tuyên cũng lười quản bọn họ giao dịch.
Đường Dịch vội xua tay từ chối: "Không được đâu, tôi đặc biệt dẫn em gái tới đây ăn mà, không ăn món chính làm sao được? Anh xem vẫn còn một con, à, vẫn còn hai con! Đủ để anh mua rồi. Tôi đi vào đây."
Thực khách lên tiếng nhìn hai con sò điệp, sau đó lại nhìn người bạn mà mình dẫn tới, trong mắt lóe lên ánh sáng xanh như sói đói vậy, đột nhiên thấy đau lòng: Sớm biết đã tới ăn một mình rồi!
Đau lòng chỉ trong chốc lát, trở về anh ta lại bắt đầu suy nghĩ xem làm thế nào mới có thể chia công bằng. Đồ nướng mà, bạn càng đông thì ăn càng vui.
Đường Dịch vừa vào trong đã phản ứng lại, không nhịn được mà phàn nàn: "Giọng của Hồng Kông và Đông Bắc thật sự có thể mang theo khẩu âm sai! Việc làm ăn của bà chủ Diệp càng ngày càng tốt, thu hút đủ các thể loại người."
Nhớ lúc đầu khi anh ta tới ăn cơm, trong quán chỉ toàn là những nhân viên tan làm ngồi bất mãn.
Đường Văn Văn bê cốc nước mận chua ướp lạnh vẫn chưa uống được bao nhiêu, cô ấy ngồi xuống nhìn trái nhìn phải, rõ ràng là xa lạ và quá mức sôi động, thế nhưng không hiểu sao dần dần cô ấy đã thật sự thả lỏng.
Sự náo nhiệt khác hẳn với căn nhà chật hẹp, giường bệnh lạnh lẽo nhỏ hẹp của bệnh viện, nhiều người nhưng lại không hề bí bách.
"Đinh đang -" Đường Văn Văn bị chiếc xe nhỏ đi qua dọa cho hết hồn, vội vàng thu chân lại tránh đi.
Đường Dịch không hê ngạc nhiên mà chỉ vào chiếc xe nhỏ mà Đại Kim kéo giới thiệu cho cô ấy, đây là một trong những điểm đặc biệt của quán ăn đêm, hệ thống giao đồ ăn thông minh.
Đường Dịch bê cái đĩa trên xe nhỏ lên, đưa cho Đường Văn Văn trước: "Nếm thử đi."
Trên đĩa gỗ sơn mài được đặt hai con sò điệp, ngoài món chính là sò điệp ra, Đường Dịch còn gọi thêm bánh nướng và tôm nướng, nước coca mát lạnh đang sủi bọt khí, cho thêm một lát chanh nhỏ vào, chỉ nhìn màu sắc thôi cũng đã kích thích khẩu vị của con người.
Thứ bắt mắt nhất vẫn là hai con sò điệp được bày ở giữa cái đĩa.
Con sò to gân bằng gương mặt đang ôm một ít bún, vỉ nướng đã nướng thịt sò dày bằng ngón tay hơi co lại, nước tươi ngọt được ép ra biến thành nước canh, thấm đẫm lên bún.
Khác hẳn với sò nướng bằng lò nướng, mùi thơm độc đáo do nướng than để lại khiến mùi hương của đất rừng và biển cả đều hòa quyện ở đây. Lại mở chai tương ớt tỏi ra, đổ một thìa lên trên rồi nướng cùng với nhau, hương vị sẽ được sò hấp thụ toàn bộ vào trong, vừa tươi ngon vừa cay cay.
Từ trước đến giờ Đường Văn Văn chưa bao giờ nhìn thấy con sò to như vậy, nguyên liệu được thêm vào quá đầy đủ, khiến cô thậm chí còn không dám đụng vào.
Được Đường Dịch đẩy tới trước mặt cho cô ấy ăn trước, Đường Văn Văn vội xua tay, thụ sủng nhược kinh lại đẩy về.
Đường Dịch không biết làm sao: "Đừng nhường nữa, nếu còn nhường nhau nữa thì sẽ mất nhiều thời gian hơn nữa."
Đường Văn Văn suy nghĩ một lát, chỉ đành cầm một con sò lên, cẩn thận đặt tới trước mắt: "Chúng ta mỗi người một con." "Cũng được."
Đường Văn Văn cầm con sò của mình lên, nhẹ nhàng gắp bún như một ngọn núi nhỏ bên trên lên.
Thời gian của bún rất vừa phải, không tới mức quá lâu mà dính vào với nhau cũng không đến mức chưa chín kỹ mà quá cứng. Sợi bún mỏng được gắp lên, nước sốt đỏ rưới lên trên chạy dọc theo sợi bún xuống dưới, không cần phái cố ý trộn lên cũng đã bao trọn lấy từng sợi bún rồi.
Nước sốt tỏi ớt cay cay hấp dẫn, nhanh chóng đánh thức vị giác.
Nước sò được nướng ra rất tươi ngọt, toàn bộ đều được bún hấp thụ hết, ăn một miếng sò mặn tươi mềm giống như nếm được tinh hoa của biển, chỉ mới một miếng bún thôi Đường Văn Văn đã cảm thấy đáng giá rồi.
Sò điệp hấp thì càng mềm và càng nhiều nước hơn một chút, trong khi thịt sò nướng co lại, có chút cứng nhưng vẫn có độ đàn hồi. Cắn một miếng, thịt sò phân thành từng thớ thịt, nước sốt được nướng tới khi sên sệt, quánh lại với nhau, thấm hết vào trong thịt, càng nhai lại càng thơm.
Sau khi ăn hết miếng thịt cuối cùng sẽ khiến người ta không nhịn được mà cảm thấy thất vọng.
Rắc thêm thì là và hạt tiêu lên bánh xèo nướng được cắt ra thơm nức mũi, tôm nướng với dầu vỏ đỏ cũng hấp dẫn không kép, thế nhưng tất cả đều không ngon bằng sò điệp.
Sò ngon như thế này, nhỡ đâu sau này không được ăn nữa thì phải làm sao?
Đường Văn Văn nhìn vỏ sò đã ăn sạch thì có một loại cảm giác xung động ngày mai lại tới ăn nữa.
Đường Dịch nhìn biểu cảm của em họ thì cũng đã đoán ra được cô ấy đang nghĩ cái gì.
"Trân trọng miếng sò trước mặt đi, ăn cho thật ngon vào, nhớ lấy cảm giác tuyệt vời này. Trước mắt quán ăn đêm vẫn chưa từng làm trùng món ăn nào đâu, muốn ăn một lần nữa thì e rằng phải đợi ít nhất một lần nữa."
Hả? Đường Văn Văn sửng sốt, cúi đầu nhìn con sò trước mặt, chỉ có một con thôi.
Thấy trạng thái không ổn của em họ không còn hoàn toàn đắm chìm trong bi thương nữa, mà là dáng vẻ rơi vào việc cảm nhận đồ ăn ngon, Đường Dịch đột nhiên cảm thấy mình hiểu thêm về bà chủ Diệp từ một góc độ nào đó rồi.
Đồ ăn ngon trên thế giới nhiều như vậy, mỗi ngày ăn những món khác nhau cũng không ăn hết. Khi biết được trước mắt chỉ còn một cơ hội thưởng thức cuối cùng, muốn ăn lại lần nữa sẽ rất khó, bất giác đã khiến người ta tập trung hơn.
Ăn bữa cơm thật ngon, nói thì có vẻ đơn giản như thế, nhưng làm cũng khó như vậy.
Giống như sống một cuộc sống thật tốt vậy.
Đường Dịch đối với em gái đã có thay đổi thì yên tâm hơn, đồng thời cũng bắt đầu hưởng thụ món ăn ngon của mình.
Diệp Tuyền bán nốt hai con sò cuối cùng, những thứ còn lại đợi gọi món lại nói.
Cô xách cái ghế xếp, dựa ở cửa, chậm rãi ăn một phần cà tím nướng tỏi cuối cùng mà cô tự mình làm.
Đêm khuya gió thổi qua phố Hỉ Lạc, thổi cả những tiếng cười của thực khách ăn no rời đi tới. Dầu mỡ trên vỉ nướng cũng bị ngọn nửa cuốn lấy, từng tia lửa nhỏ tí tách bùng lên, tạp thành một khúc nhạc vui vẻ.
Đường Dịch và em họ chậm rãi ăn bữa ăn đêm, đợi đến khi Đường Văn Văn muốn đi vào nhà vệ sinh, tạm thời đi ra ngoài tìm Diệp Tuyên thanh toán.