Dị Năng Thiên Bẩm, Nữ Đầu Bếp Diệt Trừ Ác Quỷ

Chương 170




Anh ta không khỏi buồn cười lắc đầu: "Tôi không đùa giỡn với cô, nói nghiêm túc đi, cần phải làm hồ sơ. Là ai nghe được chuyện gì nên báo cho cô? Hay là cô tự điều tra ra...

Diệp Tuyền biết nghe lời, phải đổi giọng: "Là tiệm của tôi nhìn thấy được phát sóng trực tiếp, tới nơi này tìm mèo thử."

"Được rồi, cảm ơn công dân nhiệt tình phối hợp."

Đinh Hinh tràn đầy mệt mỏi buông con mèo cuối cùng cần sắp xếp ra, vừa đúng lúc nghe thấy mấy câu sau cùng của việc lấy lời khai. Cô ấy kinh ngạc dừng bước lại.

Suy nghĩ kỹ một chút, hoàn toàn chính xác là có vài chỗ kỳ quái.

Ví dụ như, làm sao Diệp Tuyền lại tới đây. Ví dụ như, vì cái gì mà cánh cửa đột nhiên mở ra. Ví dụ như, người của viện cứu trợ rốt cuộc vì cái gì mà bùng phát bệnh hiểm nghèo.

Người khác không có mặt ở hiện trường, có thể sẽ xem như là trùng hợp, nhưng hết lúc mọi chuyện xảy ra, Diệp Tuyền thực sự quá bình tĩnh rồi.

"Cô thật sự đã bói ra sao?" Đinh Hinh đợi đến khi cảnh sát đi ra, cô ấy đi tới nhỏ giọng hỏi: "Bọn họ, có phải bọn họ bị quỷ mèo trả thù hay không?”

Đinh Hinh thấp thỏm cắn môi, không biết mình hi vọng sẽ nghe được đáp án gì.

Cho dù là loại nào, đều rất làm cho người khác đau lòng.

"Ai biết được?" Diệp Tuyền vuốt ve Tiểu Quýt mấy lần, vừa tìm bác sỹ thú y mượn chút bọt biển không cần rửa lại để lau sạch sẽ cho tiểu Quýt, lông nó có chút ướt nhẹp.

Diệp Tuyền vẫy tay với Đại Kim.

Đại Kim vẫy đuôi, chạy lạch bạch đến, dò xét một vòng nhà kho, rất có loại cảm giác đây là lãnh thổ của nó và cảm giác che chở cho các em nhỏ. Vừa nhìn đã biết, nếu nó từng ở nông thôn cũng là bá chủ một phường trong thôn.

Diệp Tuyền giải thích: "Đại Kim phát hiện có chó mèo có chủ nhân, cũng hi vọng tìm lại được chủ nhân. Nó có thể giúp một tay để phân loại, sau đó ghi chép lại để tiện liên lạc."

"2" Đinh Hinh sửng sốt trong chốc lát, cô ấy từng nghe nói chó Collie thông minh, nhưng mà chó có thể thông minh đến mức này sao?

Diệp Tuyền dùng cách cũ: "Đúng thì sủa một tiếng, không thì sủa hai tiếng, còn những vấn đề khác có lẽ không biết thì không cần sủa."

Đại Kim ngồi chôm hổm, khá hiền lành: "Gâu!"

Diệp Tuyền chỉ về hướng Tiểu Quýt, Đại Kim bất đắc dĩ nằm xuống, kêu lên đáp án đã rất rõ ràng: "Gâu..."

Một lần có thể là ngoài ý muốn, hai lần có thể là trùng hợp, nhưng thấy Đại Kim đã phân loại chó mèo gần đó xong, nửa đường còn sủa gâu gâu vài tiếng với nhóm động vật nhỏ, giống như đang giao tiếp vậy.

Đinh Hinh cực kỳ ngạc nhiên: "Chó nhà cô thật thông minh! Dạy thế nào vậy?"

Nhóm bác sỹ thú y mệt đến nỗi ngất ngư đang tạm thời nghỉ ngơi, cũng bị khung cảnh thần kỳ ở đây hấp dẫn nên đi tới: "Đại Kim chia thế nào vậy? Đến đây, đúng lúc tôi mang theo chuông đối thoại, nghe nói sau khi chó Collie học được thì có thể nói được mệnh lệnh ngắn, Đại Kim có làm được hay không?"

Đại Kim rất nghe lời với Diệp Tuyền, bị bọn họ ngăn lại, nó xù lông quay mặt đi nơi khác, toàn thân viết đây chữ "Chớ phiền ông đây làm việc".

Nhưng con người thực sự quá nhiệt tình, vây quanh nó rung chuông vòng vo vài vòng, lần lượt nghe xem rốt cuộc là nói cái gì, sau cùng thì dùng móng vuốt vỗ rung chuông.

"Đi" Sự ghét bỏ sắp tràn ra rồi.

Nhóm bác sĩ thú y không nhịn được cười.

Vừa đúng lúc có một con mèo, Đại Kim không kêu được là nó có muốn tìm chủ nhân hay không. Một cái bác sỹ thú y hỏi: "Con mèo này làm sao vậy? Đại Kim không chia được nó có chủ nhân hay không, không thể nào, con mèo này không phải là mèo hoang đấy chứ. Đại Kim có thể rung chuông để nói ra đáp án không?”

"Gâu!" Đại Kim kêu một tiếng sau khi trả lời một vấn đề, chạy đến rung chuông, đập vang một cái.

"Néml"

Bác sỹ thú y nghe vậy thì không hiểu, suy nghĩ chữ này theo cách bình thường: "Ném bóng? Hiện tại không có bóng.

Đại Kim không nói gì chỉ nhìn anh ta, lại vỗ một cái.

"Néml”

Đinh Hinh chân chờ nói: "Có phải là... Con mèo bị vứt bỏ hay không? Cho nên đang phân vân có muốn trở về tìm chủ nhân hay không? Tôi vừa mới nhìn thấy khi nó chạy có hơi thở dốc nhẹ, có lẽ trái tim không tốt lắm, chủ nhân trước không muốn trị liệu, nên vứt bỏ."

"Cái này..." Nhóm bác sĩ thú y đã gặp qua nhiều loại người, nhưng cũng không nói được gì.

Đại Kim đi đến Đinh Hinh bên cạnh, vỗ vỗ ống quần: "Gâu!"

Đinh Hinh cúi đầu xem xét, dở khóc dở cười. Thế mà cô ấy lại bị một con ch.ó trưng ra vẻ mặt "Trẻ nhỏ dễ dạy"!

Chỉ có số ít chó mèo lưỡng lự việc quay trở lại hay không, dưới sự trợ giúp của Đại Kim, rất nhanh đã phân chia rõ ràng thành ba loại. Phát hiện Đại Kim có thể biểu đạt ra đại khái ý của chó mèo, mặc dù chỉ là từ rất ngắn, nhưng cũng là một tiến bộ lớn. Nhóm bác sĩ thú y coi Đại Kim là cục vàng, giống như vì sao vây quanh trăng sáng vậy. Sau khi ghi chép mỗi động vật nhỏ ở viện cứu trợ, đều có một tay Đại Kim "phiên dịch" tin tức.

Nhóm bác sĩ thú y đưa ra đồ ăn đặc biệt của nhà mình, Đại Kim lại không ăn.

Bọn họ đành phải trả lại Đại Kim sau khi làm việc xong, vừa hỏi Diệp Tuyền: "Đại Kim nhà cô dạy thế nào vậy, nó cũng quá thông minh. Những người phiên dịch tiếng chó mèo hiện nay mà có "máy phiên dịch" này thì có lẽ đã sớm có thể chiếm lĩnh thị trường rồi. Có muốn ở lại thêm mấy ngày hay không, đi dạo bệnh viện cùng chúng tôi? Lần này Đại Kim thật sự đã rất bận bịu."

Đại Kim vểnh tai, nghe xong thì nhanh chóng sủa: "Gâu Gâu!"

Không muốn không muốn!

"Đại Kim chỉ tạm thời gửi nuôi tại chỗ tôi thôi." Diệp Tuyền giải thích đơn giản. "Chuyện này..." Nhóm bác sĩ thú y vô cùng tiếc nuối, thở dài nhìn về phía Đại Kim.

Đại Kim ghét bỏ quay đầu đi chỗ khác, nếu là con người thì sẽ là thở dài, còn suýt chút nữa viết lên mặt dòng chữ "Nhân loại thật quan tâm tới chó”,"nhân loại thế mà lại trông cậy vào một con ch.ó như tôi”.

Nhóm bác sĩ thú y:... Bị một con ch.ó khinh bỉ là chuyện bình thường sao!

"Chúng tôi cũng nên đi rồi." Diệp Tuyền đè Tiểu Quýt bắt đầu không nhịn được mà cào cái đệm lại, chào tạm biệt bọn họ.

Đám chó mèo trong kho hàng giống như đã nghe hiểu, phát hiện Đại Kim đi ra ngoài, chúng nhao nhao đứng lên, nhìn ra phía ngoài.

"Gâu!" Tiếng gọi thứ nhất vang lên, rất nhanh có chó mèo đuổi theo, âm thanh meo meo gâu gâu trâm thấp rót thành một bài hòa âm, cùng nhau đưa tiễn Đại Kim rời đi.

"Gâu oẳng oẳng." Đại Kim đáp lại hai tiếng, nện bước với tốc độ của đại ca, vô cùng cao hứng nhảy lên xe jeep, móng vuốt đi theo Tiểu Quýt mới tiến vào phong bế thùng xe nên có chút lo lắng, cùng nhau ngồi xuống trên đệm.

Xe jeep biến thành một tia chớp màu đen, hòa vào trong bóng đêm.

Cửa hàng Quán ăn khuya vừa bán tới thời gian ăn khuya, cháo đã bán hết sạch, Du Tố Tố nhìn ra bên ngoài trông mòn con mắt. Cuối cùng cô ấy cũng nhìn thấy đèn xe sáng như tuyết, cô ấy ôm An An trên chiếc xe nhỏ màu bạc lao ra ngoài: "Bà chủ, cô trở về rồi!"

Các thực khách đã lôi kéo cô ấy vụng trộm mở hai bình tương ớt, nếu như Diệp Tuyền còn không về nữa, ngay cả đồ ăn và đồ uống của cửa hàng Quán ăn khuya cũng phải bán hết sạch!

Trước khi Diệp Tuyền ra cửa, đã ghi thông báo ngay trên phân mềm nhỏ và trên bảng đen trong tiệm rằng hôm nay bà chủ tạm thời không có mặt. Trong tiệm để lại một nồi cháo lớn, nhưng đó là chuẩn bị cho bữa tối, trong tiệm chỉ còn lại một ít đồ uống và đồ chua ăn vặt các loại.

Thấy bà chủ không ở đây, thực khách hứng thú bừng bừng đi tới không chú ý tới thông báo từ phần mềm nhỏ của cửa hàng Quán ăn khuya rất không vui. Sau khi hiểu rõ được đầu đuôi mọi việc, họ cũng không trách bà chủ mà đi mua những thứ khác rồi rời đii

Tương ớt sao lại không được coi là đồ ăn! (Lời lẽ hùng hồn)

Không phải gói một chút tương ớt trong tiệm thôi sao!

Thực đơn cửa hàng Quán ăn khuya tạm thời mở, ngược lại làm cho cửa hàng bún gạo sát vách cũng kiếm không ít lời. Rất nhiều thực khách dứt khoát mua bún gạo đi ăn kèm với tương ớt, phối hợp cùng nhau cũng xem như một nửa mùi vị của cửa hàng Quán ăn khuya.

Khi Diệp Tuyền trở vê, yên lặng vì mọi người đã đóng gói đồ ăn đem đi rồi, trong tiệm hiếm khi chỉ có vài cái bàn có người.

Trong đó một bàn là nhà của bà Hoàng. Cháu gái bà Hoàng tới an ủi bà nội, bà Hoàng chậm rãi uống một bát cháo hơn một giờ, chờ cháu gái tới, vừa dụ dỗ vừa khuyên lại chậm rãi ăn, nhưng bà ấy vẫn luôn không chịu nghe cháu gái, muốn tìm con mèo nhỏ.

Hỏi gấp, bà Hoàng chỉ lắc đầu lặp lại: "Tiểu Quýt không thể không trở lại, tôi phải đưa tiểu quýt về nhà..."

Cháu gái biết Diệp Tuyền rời đi là bởi vì chuyện của bà Hoàng, chỉ cho là tin nhắn mà cô ấy gửi đi lúc sau đã có tác dụng. Khi thấy Diệp Tuyền trở về, cô ấy vô ý thức đã cảm thấy Diệp Tuyên đã nghĩ giống như cô ấy, mang theo một con mèo tương tự trở về.

Đại Kim ngồi trong xe, Quỷ Hồn của chú chó đã chạy trước đến trước cửa, bị An An đang nhìn theo trông mong ôm chặt lấy.

“Gâu... Gâut"

An AN mơ hồ không rõ nói ngôn ngữ của nó, trò chuyện bạn một tiếng tôi một tiếng rất cởi mở.

Diệp Tuyền nâng cái đệm nhà bà Hoàng, ôm Tiểu Quýt xuống xe. Tiểu Quýt tỉnh táo lại lắng nghe, móng vuốt đã bắt đầu cào cào theo bản năng.

Bà Hoàng như có linh cảm, nhìn về phía cửa.

Tiểu Quýt nhảy xuống cái đệm, chạy vê Bà Hoàng: "Meo meo..."

Âm thanh có chút bén nhọn sốt ruột, giống như chú mèo nhỏ đáng thương ngoài ý muốn phải rời khỏi nhà, cuối cùng về đến nhà, nó tủi thân tố cáo phàn nàn nỗi khổ sở với chủ nhân.