Dị Năng Thiên Bẩm, Nữ Đầu Bếp Diệt Trừ Ác Quỷ

Chương 10




Cả người bắt đầu cảm thấy ấm áp, lần này sao Lý Hồng Vân có thể nghĩ mình gặp ảo giác.

"Tiểu Diệp, cháu——”"

Lý Hồng Vân vội ngẩng đầu, không thể tin nổi nhìn khuôn mặt quá trẻ trung của Diệp Tuyên. Rõ ràng chỉ lớn hơn con gái mình mấy tuổi, hóa ra không phải Diệp Tuyên quen biết đại sư tài ba nào đó, mà cô chính là đại sư tài ba?!

Hồi lâu sau, Lý Hồng Vân không nói nên lời, sau khi phản ứng lại, bà ấy lập tức sửa lời, cung kính nói: "Cảm ơn đại sư! Mấy ngày nay tôi cảm thấy rất khó chịu, may mà có ngài giúp. Nhà tôi gặp vài chuyện lạ, mời ngài đến xem giúp tôi một chút!"

"Chúng ta đều là hàng xóm, mỗi người giúp nhau một tay cũng là chuyện nên làm." Diệp Tuyên kéo Lý Hồng Vân, không để bà ấy xoay người, cô nhắc nhở: "Cháu không biết xem phong thuỷ, cũng không biết vẽ bùa. Nếu dì thấy có gì không đúng, Bạch Vân Quán ở ngay thành phố bên cạnh, có lẽ dì nên làm lễ ở đó cho yên tâm?”

Cô không được học huyền học bài bản, không có nghĩa vụ hàng yêu trừ ma, quan tâm một chút cũng chỉ là tiện tay. Huống hồ rõ ràng người bình thường sẽ tin đại sư thật hơn, nhiễm âm khí, gặp mấy thứ tà ma, cách giải quyết cũng giống như khi xử lí Du Tố Tố ở Bạch Vân Quán.

Lý Hồng Vân nghe vậy thì sửng sốt, càng chắc chắn rằng Diệp Tuyền rất lợi hại.

Khi hóng hớt, bà ấy đã từng thấy đại sư được cửa hàng cuối phố mời đến, kẻ lừa đảo vừa mở miệng đã nói phong thủy cực hung, khép miệng thì bảo mua bùa bình an để ngăn tai họa, càng khiêm tốn càng không bán được, mấy câu tiếp thị đã được chuẩn bị từ trước như vậy, bản lĩnh thật sự ở đâu chứ!

Lý Hồng Vân liên tục lắc đầu, kéo Diệp Tuyên như túm được cọng rơm cứu mạng.

"Không phải chuyện bùa không đúng. Ngài liếc mắt một cái đã nhận ra gì đó, bản lĩnh này có thể hơn Bạch Vân Quán! Không biết nhà tôi gặp phải thứ gì, không nói đồ đạc trong cửa hàng bị dịch chuyển lung tung, trong nhà cũng lạnh buốt, con gái tôi còn nói, thỉnh thoảng đang ăn cơm, cơm còn đổi cả vị, lạnh đến nỗi khiến con bé suýt nôn ra, giống việc ăn phải thứ gì đó bẩn thỉu như cụ già kia nói..."

Nghĩ lại những chuyện kì lạ trong mấy ngày qua, Lý Hồng Vân càng nói càng sởn tóc gáy, có vẻ đã sớm chắc chắn rằng trong nhà có quỷ.

Nghe đến đoạn "cơm đổi cả vị", Diệp Tuyền chợt cảm thấy hứng thú.

Người và quỷ âm dương cách biệt, Du Tố Tố có cả sức mạnh của địa phược linh, trong tình huống bình thường, quỷ không thể chạm vào thực thể.

Bình thường quỷ chỉ có thể ăn đồ ăn được cúng bái, quá lắm cũng chỉ có thể chạm vào đồ cúng vô chủ. Đồ cúng bị quỷ ăn rồi, tuy hình dạng thức ăn không thay đổi, nhưng tinh túy của món ăn đã biến mất, con người ăn cũng không cảm nhận được vị gì. Người hơi mẫn cảm vẫn có thể bị âm khí còn sót lại ảnh hưởng, cảm thấy lạnh cóng.

Con quỷ này có thể cướp đồ ăn của con người, có vẻ sức mạnh không yếu, âm khí nó cố tình để lại cũng chỉ phảng phất ở một tâng, cũng không làm hại người... Lế nào là quỷ tham ăn?

"Dì đừng vội, cứ từ từ rồi nói."

Thấy vẻ mặt lo lắng không dám vào trong cửa hàng của Lý Hồng Vân, cô hiểu bản thân không thể bỏ qua lời đồn ma quái về cửa hàng này. Diệp Tuyên nghĩ nghĩ, khoát tay về phía sau, ý bảo Du Tố Tố trông cửa hàng: "Vừa khéo cháu đang rảnh, hay chúng ta đi sang cửa hàng nhà dì trước, vừa đi vừa nói chuyện?”