Mỹ nữ mặc đồ công sở màu đậm, có dáng người bốc lửa, gương mặt tuyệt mỹ tràn đầy phẫn nộ và xuất hiện ở cửa phòng học, đại mỹ nữ chính là nữ hiệu trưởng Cao Trung Minh Nhật - Thu Đồng.
Thu Đồng cắn răng nghiến lợi nhìn Hạ Chí, trông rất tức giận. Cô hiển nhiên là đang cố nén cơn giận của mình ở đó.
-"Các bạn học sinh, thời gian kế tiếp các bạn tự học. Tôi và mỹ lệ hiệu trưởng của chúng ta có chút việc riêng cần giải quyết." Hạ Chí cười một tiếng rồi sau đó quay người đi ra phòng học.
-"Đi theo tôi!" Thu Đồng cắn răng nói ra ba chữ rồi sau đó rời đi nhanh chóng.
Hạ Chí gấp gáp đuổi theo rồi cùng sánh bước với Thu Đồng.
Đợi hai người đi xa, phòng học lớp 12A1 vốn yên tĩnh nhưng lại có tiếng động vang lên.
-"Chủ nhiệm mới dường như rất lợi hại."
-"Vương Tử Quốc khinh địch, thầy Hạ chắc đã chuẩn bị mà đến."
-"Ông ta đào một cái hố cho Vương Tử Quốc, tên Vương Tử Quốc ngu ngốc kia thật sự nhảy xuống."
-"Chúng ta phải cẩn thận một chút, trước tiên tốt nhất phải điều tra ông ta rõ ràng."
-"Chúng ta phải giải quyết ông ta trong một tuần lễ."
-"Không sai, địa bàn của chúng ta, chúng ta làm chủ."
Trong phòng học, sau một thời gian ngắn thảo luận, lập tức yên tĩnh trở lại. Sau đó hai mươi tám học sinh còn lại trông ai cũng bận rộn.
Hạ Chí cùng Thu Đồng đi vào phòng hiệu trưởng một lần nữa. Phòng hiệu trưởng thật sự chẳng lớn và lúc này bên trong cũng không có ai. Cửa mở ra, Hạ Chí chủ động đi vào trước, phía sau một tiếng vang thật lớn vang lên, là tiếng đóng cửa phòng một cách nặng nề của Thu Đồng.
Thu Đồng vừa đi đến bàn làm việc vừa giẫm mạnh giày cao gót lên sàn rồi cầm lấy một chồng trang giấy vừa mới in, sau đó quay người về hướng Hạ Chí và nói: "Đây là thứ quỷ gì?"
Mười mấy tấm giấy trắng bay lên không trung, gương mặt xinh đẹp trắng nõn của Thu Đồng xuất hiện một vệt đỏ bừng. Nhưng bởi vì phẫn nộ và đây là văn phòng của cô nên cô cũng không cần phải tiếp tục nén sự phẫn nộ nữa!
Nhưng dáng vẻ phẫn nộ của Thu Đồng lúc này cùng giấy trắng bay tán loạn đan xen vào nhau lại hết sức xinh đẹp. Tình cảnh này làm cho người ta cảm thấy một Thiên Nữ Tán Hoa xinh đẹp.
Hạ Chí lại cười nhẹ rồi tùy ý đưa tay phải ra, sau đó vẽ lên không trung một đường vòng cung. Trang giấy bay tán loạn bị cậu ta thu nạp toàn bộ.
Cầm đống giấy trước mắt, Hạ Chí lật qua lật lại như thật. Sau đó ngẩng đầu nhìn Thu Đồng rồi nói: "Hiệu trưởng Thu Đồng xinh đẹp, dựa vào những gì tôi kiểm tra lúc đầu. Đây là thư tình, hay nói đúng hơn là cô viết thư tình cho tôi."
-"Tôi viết thư tình cho cậu khi nào?" Thu Đồng rống lên: "Tôi chỉ mới gặp cậu nửa giờ trước đó thôi, không ngờ cậu là loại người lưu manh!"
-"Hiệu trưởng, chuyện này nói ra rất dài dòng..." Hạ Chí vẫn thong thả ung dung.
Thu Đồng đột nhiên ngắt lời cậu ta: "Tóm lại, cậu không cho tôi một lời giải thích hợp lý thì tôi sẽ báo cảnh sát bắt cậu!"
Lúc này Thu Đồng thực sự rất tức giận. Cô càng nhìn Hạ Chí cô càng tức giận, thậm chí cô cũng cảm thấy tên lưu manh này sở dĩ xuất hiện ở trường học để chọc giận cô. Trước đó cô còn cảm thấy để cho người này làm giáo viên coi như mọi chuyện đã xong. Nhưng lúc này khi chưa đến nửa giờ, cô lại đột nhiên phát hiện rằng trong mắt thầy trò trong trường, cô lại bị hiểu nhầm thành bạn gái của tên lưu manh này!
-"Được rồi, hiệu trưởng xinh đẹp của chúng ta đã nhận được video dài 1 phút chưa nhỉ? Chính là video giáo viên lưu manh trong truyền thuyết cùng nữ hiệu trưởng nẩy nở trong phòng." Hạ Chí vẫn chậm rãi, không có chút vội vã.
-"Nói nhảm, tôi đương nhiên nhận được!" Thu Đồng nghiến răng nghiến lợi, cô vô tình nắm chặt nắm đấm, trong lòng kích động, muốn đem Hạ Chí đang cười hì hì kia đập nát bét. Cái tên lưu manh đáng chết này đã giở thủ đoạn gì. Bây giờ mọi người chẳng những cho rằng cô là bạn gái cậu ta còn cảm thấy bọn họ cùng một phòng!
Nếu Thu Đồng không biết mình chưa hề cùng phòng với ai, cô thiếu chút nữa là tin sái cổ!
-"Hiệu trưởng, dù nửa giờ trước đó tôi mới chính thức bắt đầu công việc này, nhưng với mỗi chuyện làm, tôi đều rất nghiêm túc. Một khi đã quyết định làm việc gì, tôi sẽ toàn lực ứng phó. Bởi vì vậy trước khi vào Cao Trung Minh Nhật, tôi đã điều tra kỹ về lớp 12A1." Hạ Chí thu lại nụ cười, bộ dáng có chút nghiêm túc: "23 vị chủ nhiệm lớp trước đó có khoảng chừng 16 người đều bị lớp trưởng Vương Tử Quốc đuổi đi. Cho nên, không hề nghi ngờ gì nữa, tôi muốn thực hiện trách nhiệm chủ nhiệm lớp của mình và nhất định phải giải quyết vấn đề này trước tiên."
Gương mặt xinh đẹp của Thu Đồng vẫn lạnh lùng như băng, hiển nhiên vẫn còn tức giận, nhưng ngược lại cô không hề hỏi bởi vì cô biết Hạ Chí sẽ tiếp tục nói tiếp.
-"Tôi làm giả thông tin ghi chép giữa chúng ta, sau đó tôi cố ý công bố địa chỉ hòm của mình. Vương Tử Quốc hack hòm thư của tôi rất dễ dàng. Sau khi nhìn thấy bưu kiện tình yêu ngọt ngào giữa chúng ta, cậu ta liền tin tưởng chúng ta là tình nhân và khi cậu ta tìm tới đoạn video kia và tin tưởng đó là video chúng ta, cùng với việc tôi xem thường cậu ấy trên lớp. Cậu ta dưới cơn nóng giận, không có đi kiểm chứng video, liền đổi tiêu đề càng thêm hấp dẫn người khác. Sau khi đem video truyền bá ra ngoài, nhưng đáng tiếc, nội dung thật sự của video kia lại làm cho Vương Tử Quốc không còn mặt mũi gặp người." Hạ Chí không chút hoang mang thuật lại đầu đuôi sự việc rồi cuối cùng cười nhạt một tiếng: "Hiệu trưởng, tôi nghĩ cô hẳn sẽ vui mừng bởi vì tôi đã chính thức bước ra khỏi lớp 12A1."
-"Vui mừng sao?" Thu Đồng giận hơn bao giờ hết: "Bây giờ tất cả mọi người đều cho là tôi cùng cậu là loại quan hệ quái quỷ kia. Ngược lại cậu lại cho là vui mừng, cậu cảm thấy tôi sẽ vui mừng sao?"
-"Hiệu trưởng, khi làm một giáo viên thì khó tránh khỏi việc hi sinh một chút." Hạ Chí mỉm cười: "Bị cho rằng là bạn trai cô với tôi mà nói đúng là một sự hi sinh cực lớn nhưng vì những đứa trẻ kia, hi sinh một chút danh dự thật sự cũng không sao..."
-"Cậu nói cái gì?" Thu Đồng lập tức kinh ngạc không thôi và không thể nhịn được nữa liền ngắt lời Hạ Chí: "Cậu đang nói bậy gì vậy? Hi sinh danh dự của cậu? Vậy làm sao cậu lại hi sinh danh dự?"
Thu Đồng lần này thật sự bị chọc tức, tên khốn này vẫn còn nói tiếng người hay sao? Cái gì gọi là sự hi sinh cực lớn của cậu ta? Ý của cậu ta là làm bạn trai cô đối với hắn mà là một sự hi sinh sao? Lưu manh này chẳng lẽ cảm thấy cô không xứng với cậu?
-"Tôi thực sự hi sinh danh dự. Tôi vốn làm giáo viên là dựa vào chính năng lực của mình, nhưng còn bây giờ thì sao tất cả mọi người đều cho là tôi là ăn bám." Hạ Chí tỏ ra vô tội: "Đương nhiên, nếu là hiệu trưởng thật sự là bạn gái của tôi, tôi thật sự cũng không để ý đâu. Dù sao cô xinh đẹp như vậy và dáng người lại tốt như vậy, có thể ăn được cơm chùa của cô cũng đáng hưởng thụ..."
-"Lưu manh!" Thu Đồng không thể nhịn được nữa lại mắng một câu. Cô luôn cảm thấy ánh mắt đằng sau lớp kính ấy lại nhìn đến địa phương không nên nhìn.
-"Hiệu trưởng tiểu thư, tôi chỉ là đang thuật lại sự thật mà thôi. Trên thực tế, tôi thật sự đã hi sinh rất nhiều." Hạ Chí vẫn tỏ ra vô tội: "Lúc đầu trường học này còn có rất nhiều giáo viên xinh đẹp và bây giờ tôi đều không cách nào theo đuổi các cô ấy bởi vì các cô ấy đều cho rằng cô là bạn gái của tôi. Người khác nhiều nhất là vì một cây đại thụ từ bỏ một mảnh rừng rậm và tôi thì là vì cây đại thụ xinh đẹp không thuộc về tôi mà từ bỏ khu rừng rậm vốn thuộc về tôi, cô nói tôi không hi sinh sao?"
-"Cậu còn cho rằng cậu đã từ bỏ rất nhiều vì học sinh nữa hay sao?" Thu Đồng châm chọc, để nàng có câm nín, chính là tên khốn này ngụy biện thật sự vẫn có lý do.
-"Hiệu trưởng, mặc dù cô rất xinh đẹp, dáng người cũng tốt. Gọi là xinh đẹp cũng có nghĩa là tôi cũng thật sự thích cô. Nhưng bây giờ, tôi còn đến để góp ý cho cô. Thân là hiệu trưởng, sao cô có thể nói như vậy chứ?" Hạ Chí lắc đầu, làm bộ dáng đang than thở: "Tuy cô mới từ nước ngoài trở về, nước ngoài có hơi phóng khoáng. Nhưng cô không nên nhận những lời đồn đại kia. Cô là hiệu trưởng và cô nhất định phải có giữ vững lập trường của mình..."
-"Ngừng!" Thu Đồng lại không thể nhịn được nữa: "Cuối cùng cậu muốn nói cái gì?"
-"Hiệu trưởng, tôi muốn nói cho cô rằng thầy trò yêu nhau là không đúng." Hạ Chí nói rất chân thành.
Thu đồng ngẩn ngơ, trong lúc đó không có cách nào phản bác.
Chỉ là cô vốn thuận miệng châm chọc Hạ Chí một câu, thế quái nào mà bị tên khốn này giáo dục lại. Điều này khiến cô rất phiền muộn, nhìn người trông giống lưu manh này thì có tư cách gì để giáo dục nàng?
-"Hiệu trưởng thật sự không liên quan, tôi tin tưởng cô không cố ý, không cần để trong lòng." Hạ Chí lại mở miệng, tỏ ra an ủi cô: "Chúng ta tiếp tục chủ đề trước đó đi, vì sự nghiệp giáo dục Cao Trung Minh Nhật, tôi thật sự đã hi sinh to lớn. Mặc dù cá nhân tôi cảm thấy hi sinh không một chút có gì to lớn, nhưng nếu hiệu trưởng có thể đền bù cho tôi thì càng tốt hơn."
-"Cậu còn muốn đền bù sao?" Thu Đồng tức giận không thôi: "Đừng quên tôi còn chưa cùng cậu ký hợp đồng, có tin tôi để cậu rời khỏi đây hay không?"
-"Không tin." Hạ Chí hồi đáp thành thật.
Thu Đồng lập tức chán nản, cô thật sự muốn người này rời đi. Nhưng mà cô biết rằng Cao Trung Minh Nhật bây giờ thật sự cần Hạ Chí. Nguyên nhân rất đơn giản, người này trông có thể làm chủ nhiệm lớp 12A1. Và lớp 12A1 thành công hay thất bại đều có thể quyết định tương lai trường này.
Liên tục hít sâu mấy lần, bộ ngực của Thu Đồng kia phập phồng thoáng thong thả một chút. Cô cũng không biết chuyện gì xảy ra, người này đột nhiên xuất hiện, dường như không lúc nào là không trêu chọc cô và cô luôn luôn tương đối tỉnh táo, mấy lần xém chút là mất khống chế.
-"Nghĩ rằng tăng tiền lương sao, không có cửa đâu cưng!" Thu Đồng lạnh lùng nhìn Hạ Chí, tức giận nói.
-"Không sao, tôi không muốn tăng lương." Hạ Chí bình tĩnh.
-"Vậy cậu muốn đền bù cái gì?" Thu Đồng không hiểu sao người này trước đó nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của tìm cô muốn thêm một ngàn đồng, ngược lại lúc này cậu ta lại không muốn tăng lương?
-"Hiệu trưởng, cô biết rằng bây giờ tôi rất khó tìm bạn gái, vậy cô đền bù bằng cách làm bạn gái của tôi đi." Vẻ mặt Hạ Chí thành thật, trông không giống như là đang nói đùa.