Dĩ Mệnh Trấn Mệnh

Chương 32: 32: Cung Của Hoàng Hậu





Tại Càn Khôn Điện, Khương Mặc Hiên vừa nhìn vào tấu chương vừa lắng nghe Đinh Giang đứng đối diện bàn sách bẩm báo:
“Kẻ cầm đầu bọn người trong hang là thiếu trang chủ của Tàng Kiếm sơn trang tên Hạc Thương.

Trong giang hồ mà nói, Tàng Kiếm sơn trang cũng khá có địa vị và danh tiếng.

Khác với lão trang chủ phụ thân y, Hạc Thương không biết võ, chỉ thích nghiên cứu thuật số bói quẻ.

Có một lần, y bói cho vị tướng quân nọ có số đoạn tử tuyệt tôn.

Vị tướng quân trong lúc tức giận đã giơ đao định chém chết y tại chỗ, may thay vương gia cũng có mặt nên cứu y một mạng.”
Khương Mặc Hiên chế giễu: “Hoàng thúc của trẫm đúng là giỏi nhất cái trò lấy lòng người khác.”
Sài Hồ ở bên cạnh Đinh Giang lên tiếng: “Bao năm qua vương gia ẩn giấu tung tích rất kỹ.

Đây có thể là manh mối để tìm ra ngài ấy.”
“Vậy thần có cần trở lại Tàng Kiếm sơn trang tiếp tục dò la không? ” Đinh Giang hỏi.
Khương Mặc Hiên bỏ tấu chương xuống cười: “Hoàng thúc không ở Tàng Kiếm sơn trang.

Nếu y đang ở đó, sẽ không để thiếu trang chủ kia tự ý đến đại mạc cướp Huyết Đà La làm lộ ra mối quan hệ giữa bọn họ.

Tuy nhiên, y chắc chắn muốn mượn Tàng Kiếm sơn trang liên kết thêm các thế lực giang hồ trợ giúp mình.

Ngươi cử người đi cảnh cáo lão trang chủ và những thế lực nào có ý định trợ giúp hoàng thúc.

Nếu họ biết sợ thì thôi, còn như ngoan cố chống đối, không cần phải nương tay làm gì.”
Đinh Giang nhận lệnh quay đi.

Khương Mặc Hiên nhìn tới Sài Hồ nói: “Cho người loan tin vào ngày đầu tiên của tháng sau, trẫm sẽ tổ chức đại điển phong hậu ở Thiên Điện.

Hoàng hậu chính là thái tử phi năm xưa Trình Sở Y.”
Sài Hồ kinh ngạc nhưng không dám hỏi thêm gì, cũng vội vã rời đi.

Khương Mặc Hiên nhìn sang Triệu tổng quản đứng hầu hỏi: “Cử hắn đi chưa?”
Triệu tổng quản gật gù: “Đều đã làm đúng như hoàng thượng chỉ thị.”
Trong khi đó ở Thái Thuần Cung, Trình Sở Y bị ánh nắng ban mai ấm áp ngoài cửa sổ lay tỉnh.

Hắn nhìn quanh, An Tử không còn ở đây nữa, trên người lại có thêm tấm chăn dày.

Đêm qua do quá mệt, hắn đã thiếp đi lúc nào không hay.

Có lẽ vào lúc hắn thiếp đi, Khương Mặc Hiên mới đến đắp chăn cho hắn và dẫn An Tử rời khỏi.

Trình Sở Y túm lấy chăn nhoẻn miệng cười, tính ra y vẫn còn rất quan tâm cho hắn.

Nghĩ vậy, lòng hắn liền thấy bị lừa vào cung chuyến này giận thì vẫn giận, nhưng chưa đến mức quá tồi tệ.
Trình Sở Y xuống giường, chưa kịp nghĩ thử hôm nay phải làm gì trước tiên thì nghe thấy bên ngoài có tiếng thái giám ồn ào hỏi lớn: “Người đâu? Ngươi đâu cả rồi?”
Trình Sở Y hiếu kỳ bước ra xem.

Có vài nữ nhân xiêm y lộng lẫy, giắt trâm vàng lấp lánh tiến đến, dáng vẻ dương dương tự đắc, còn dẫn theo cả cung nữ và thái giám.

Ba người đi đầu hắn không quen, nhưng người đi cuối cùng thì hắn biết.

Đó chính là Tô Như Thiện.
Tô Như Thiện vừa trông thấy hắn đã thất thần như gặp quỷ, chẳng thể bước nổi nữa.
Một thái giám trong bọn tiếp tục quát lên: “To gan! Ngươi còn không mau thỉnh an Mạnh quý phi, Diên phi, Hà phi và Niên phi.”
Trình Sở Y nghĩ lại thân phận hiện giờ của mình nên không muốn sinh chuyện.

Hắn miễn cưỡng khom người hành lễ.

Ba nữ nhân kia không chịu nhượng bộ, chủ động gọi thái giám tới bắt hắn phải quỳ cho bằng được.

Tô Như Thiện cả sợ chạy ra trước ngăn lại: “Khoan đã! Hắn không thể quỳ đâu.”

“Niên phi muội muội, muội đây là có ý gì?” Diên phi hỏi.
“Hắn…hắn có thể là…” Tô Như Thiện phân vân, bản thân không dám chắc thật sự là hắn.

Trong lòng nàng sớm tin rằng hắn đã chết rồi, sao có thể quay trở về và còn hiện diện tại đây được? “Dù sao cũng không thể động tới hắn.”
Hà phi xô Tô Như Thiện sang một bên: “Muội nổi cơn gì vậy? Khi nãy chẳng phải đã thống nhất sẽ dạy dỗ cho hắn một bài học sao? Hắn là cái thá gì mà dám ở cung này chứ? Cung này…” Hà phi giận nghiến răng nghiến lợi.

“Có thể tùy tiện để cho một nam nhân ở sao?”
Trình Sở Y ngạc nhiên.

Thái Thuần Cung là nơi cao quý gì mà hắn không thể ở? Nghe khẩu khí của những nữ nhân này hình như đặc biệt chấp nhất với chuyện hắn ở đây.
Tô Như Thiện nắm tay Hà phi cản lại: “Tỷ tỷ nghe muội, chỉ sợ hắn chính là…chính là người kia, vậy thì đụng tới hắn hoàng thượng sẽ nổi giận.”
Mạnh quý phi hoài nghi hỏi: “Muội đang ám chỉ ai?”
Diên phi nói: “Mặc kệ hắn là ai, đã vào cung thì phải nói đến tôn ti.

Hắn dám ngạo mạn trước mặt chúng ta, hoàng thượng mà biết chuyện lý nào lại bao che cho hắn?”
Những nữ nhân này nói qua nói lại một hồi, Trình Sở Y còn chẳng chen được câu nào lại bị ghép cho cái tội ngạo mạn bất phân tôn ti.

Hắn cười nhạt, thật sự là hết nói nổi.
Diên phi nghĩ rằng hắn cười khinh thường mình, bảo thái giám bắt hắn lại.
Trình Sở Y cố gắng kháng cự nhưng sức một người khó địch lại số đông, cuối cùng vẫn bị bẻ ngược tay ra sau và ép quỳ trên mặt sàn lạnh.

Trình Sở Y ương ngạnh ngẩng lên nói: “Thì ra hôm nay các vị nương nương cố tình đến để làm khó ta, không tội cũng sẽ thêu dệt thành có tội.”
Diên phi cười: “Ngươi không đến nỗi ngu ngốc lắm.

Trước đây hoàng thượng cũng từng có vài nam sủng, nhưng hậu cung nhiều người như vậy, hoàng thượng làm sao nhớ rõ ai với ai? Bọn ta tùy tiện tìm cho chúng một cái tội, hoàng thượng cũng bỏ mặc không hỏi tới.

Tin chắc lần này vẫn là như vậy thôi.”
“Vậy giờ ngươi định làm gì ta?” Trình Sở Y không sợ hãi hỏi lại.
Diên phi nhìn sang Tô Như Thiện nói: “Niên phi muội muội nói xem, mọi lần đều là do muội đưa ra chủ ý.”
“Lần này muội không dám đâu.” Tô Như Thiện sợ sệt nói.
Mạnh quý phi hỏi: “Rốt cuộc hắn là ai? Muội đang sợ cái gì?”
Tô Như Thiện chưa kịp lên tiếng, từ xa đã vọng tới tiếng hét tức giận của Sấu Tử: “Không được đụng đến y.”
Sấu Tử vừa nói dứt liền rút nhuyễn tiên quất tới, đám thái giám đang giữ chặt Trình Sở Y đồng loạt bị quất đến ngã lăn ra đất.

Y chạy tới đỡ Trình Sở Y đứng lên, hỏi: “Người không sao chứ?”
Trình Sở Y kinh ngạc đến bất động.

Vì sao Sấu Tử lại ở trong cung?
Tô Như Thiện nhìn thấy Sấu Tử bảo vệ cho Trình Sở Y thì ngu ngốc cách mấy cũng nhận ra hắn thực sự đã trở lại.

Nàng phát run đến nhũn chân, ngã rạp ra đất.
Ba nữ nhân còn lại thấy nàng ta như thế chỉ biết trố mắt ra không hiểu gì.

Có điều, Sấu Tử là thân tín bên cạnh Khương Mặc Hiên, bọn họ tự hiểu người được Sấu Tử bảo vệ đương nhiên không thể đắc tội.
Sấu Tử quay sang đám nữ nhân này: “Hoàng thượng nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này.

Các ngươi liệu mà đi thỉnh tội đi.”
Sấu Tử đưa Trình Sở Y về lại phòng.

Trình Sở Y vừa vào tới liền không thể dằn lòng xuống hỏi ngay: “Sấu Tử, sáu năm trước lẽ ra ngươi nên xuất cung rồi chứ?”
Sấu Tử quỳ xuống trước mặt hắn, vẫn như năm nào gọi hai chữ “thiếu gia,” đáy mắt lưng tròng, cất giấu tâm sự ngổn ngang không biết nên nói thế nào.
“Nói đi!” Trình Sở Y giục nhanh.
“Sau khi người gặp chuyện, ai cũng nghĩ người chết rồi nhưng chỉ có hoàng thượng là không tin.

Bất cứ ai quen người, ai từng gặp qua người, hoàng thượng đều bắt giữ để thẩm tra.

Đừng nói là Trữ cung, phủ quốc sư, ngay đến Yến Nguyệt Lâu cũng không thoát khỏi họa này.

Vẫn may là Yến công tử trốn được nhanh.

Sau khi thẩm tra không được gì, hoàng thượng mới thả tất cả ra nhưng vẫn giữ ta lại bên cạnh.


Từ đó, ta cũng theo hầu hoàng thượng đến tận nay.”
Trình Sở Y hiểu ra: “Hoàng thượng giữ ngươi làm con tin?”
“Có lẽ vậy.” Sấu Tử cười chua chát.
Trình Sở Y đỡ Sấu Tử đứng lên đầy tự trách: “Là ta đã hại ngươi.

Ta không ngờ hoàng thượng năm đó đa nghi như vậy.”
“Thiếu gia, đều qua cả rồi.

Người còn sống, ta cũng không sao.

Chỉ là, chuyện năm đó rốt cuộc như thế nào?”
Trình Sở Y không muốn nhớ lại chuyện cũ, nhưng thiết nghĩ Sấu Tử vì hắn mới bị giam cầm tại cung cấm này.

Y có quyền biết được sự thật.
“Năm đó ở Thục Trung, hoàng thượng nghi ngờ ta và vương gia có tư tình, nhưng ta thực sự không làm gì cả.

Ta và hoàng thượng cãi nhau, không đúng, nên nói là hoàng thượng còn chẳng buồn cãi nhau với ta.

Sấu Tử, khi đó ta thật sự rất thất vọng.

Y không tin ta.

Y cũng không đứng ra bảo vệ ta trước những lời dèm pha của thiên hạ.

Nhưng mà, chuyện bỏ đi tuyệt đối không phải kế hoạch của ta.

Ta bị vương gia bỏ thuốc mê, hôn mê rất nhiều ngày, khi tỉnh lại thì đã ở trên xe ngựa.

Vương gia nói đã sắp xếp một cỗ thi thể giống hệt ta.

Mọi người đều sẽ nghĩ ta chết tại quân doanh, sau này có thể ngẩng cao đầu sống theo cách ta muốn mà không liên lụy bất cứ ai.

Ta đã tin, hay nói cách khác, ta rất muốn ích kỷ tin lời ngài ấy, bởi vì nếu ta và hoàng thượng miễn cưỡng ở cạnh nhau, tương lai sẽ càng bi quan hơn mà thôi.

Ta đến đại mạc, đổi tên thành Thương Hà, mở một tửu điếm nhỏ kiếm sống, cho đến khi…” Trình Sở Y hít sâu nói tiếp: “cho đến khi bị hoàng thượng tìm ra.

Lúc này ta mới triệt để thấu hiểu.

Chân trời góc biển chung quy vẫn là thiên hạ Đại Khương, thiên hạ của hoàng thượng.”
“Vậy người định sau này thế nào?”
Trình Sở Y bất lực nói: “Hiện tại đi được bước nào thì tính bước ấy thôi.

Ta cũng không rõ hoàng thượng đang nghĩ gì.”
“Thiếu gia, dù sao người sống sót trở về thì tốt rồi.” Sấu Tử gục đầu, đưa tay áo lên lau khóe mắt.
Trình Sở Y châm chọc: “Biểu cảm ngươi thế này là muốn trù cho ta chết sao? Ta còn sống nhưng ngươi không chịu cười mà lại khóc?”
“Phải, ta sai rồi.

Nên cười, nên cười thật lớn, nhưng mà thiếu gia…ta vui đến phát khóc.” Sấu Tử cố gắng nhịn khóc nói.
“Được rồi, ngươi nói ta nghe đây là nơi nào mà những nữ nhân kia lại coi trọng đến vậy?”
“Thiếu gia, người ở trong phúc lại không biết phúc rồi.

Đây là cung của hoàng hậu.”
Trình Sở Y há hốc ra.

Đám nữ nhân kia câu nệ việc hắn ở trong Thái Thuần Cung đến thế, thì ra là vì nguyên nhân này.

Khi xưa Khương Linh Đế không lập hậu, hắn chưa từng đến qua nơi này cho nên không biết gì.

Sấu Tử lại nói thêm: “Sở dĩ cung này trang hoàng lộng lẫy mà vắng vẻ như vậy vì hoàng thượng lên ngôi sáu năm vẫn chưa lập hậu.

Cung này vô chủ, hiển nhiên cũng không cần phân phối người đến.

Lúc người trở về, hoàng thượng liền sai hạ nhân quét dọn ngay, nhưng do thời gian gấp gáp nên có nhiều điều chưa chu toàn lắm.

Đám nữ nhân kia vẫn chưa biết người là ai mới dám hống hách như vậy.

Đợi sau này danh phận được xác định, coi thử bọn họ còn dám làm gì người?”
Còn có cả chuyện danh phận xác định à? Khương Mặc Hiên chắc không định lập hắn làm nam hậu đầu tiên của Đại Khương đấy chứ?
Trình Sở Y hơi choáng sờ đầu nói: “Khi nãy trong đám người đó ta chỉ thấy Tô Như Thiện, tỷ tỷ nàng ta đâu rồi?”
“Tô Như Bảo đã chết rồi.

Trong một buổi yến tiệc hai năm trước, tỷ muội Tô thị lỡ lời khiến hoàng thượng không vui.

Hoàng thượng ném cho họ hai cây dao găm, nói rằng chỉ có một người được phép sống sót rời khỏi buổi tiệc.

Tô Như Thiện vì để sinh tồn đã giết chết tỷ tỷ ruột của mình.

Hoàng thượng thích nhất là chơi mấy trò thế này.

Những năm nay hậu cung của hoàng thượng luôn là như vậy.

Hoàng thượng nói kẻ mạnh sẽ được sủng ái, kẻ yếu sẽ bị loại trừ, sớm biến nơi này trở thành một chiến trường tàn khốc.

Mấy vị quý phi kia vì vậy mới có gan bất chấp tất cả làm theo ý mình.

Dụng ý của hoàng thượng thế nào thì người có lẽ hiểu hơn ta.”
“Lẽ nào hoàng thượng muốn nhìn bọn họ tự tàn sát lẫn nhau?”
Sấu Tử miễn cưỡng gật đầu.
Trình Sở Y nhìn Sấu Tử thừa nhận mà bủn rủn cả tay chân: “Mấy năm qua rốt cuộc hoàng thượng đã sống như thế nào?”
“Một lời khó nói hết.” Sấu Tử đáp gọn.
Thật sự là một lời khó nói hết? Hay chính bản thân Sấu Tử cũng không biết phải nói thế nào?
Sấu Tử lại tiếp tục: “Hoàng thượng nói ta đã hầu hạ thiếu gia nhiều năm nên sau này cứ ở bên hầu hạ thiếu gia, tránh việc cử người mới đến tay chân vụng về không như ý người.

Còn có, nếu người muốn đi đâu, ta đều có thể dẫn người đi.”
Trình Sở Y nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Vậy đưa ta đến thái y viện đi.”
“Được.”
“Ngươi không hỏi ta lý do?”
“Ta biết thiếu gia đang điều tra vụ án của công chúa Miêu Cách Nhĩ.”
Hai canh giờ sau, Trình Sở Y và Sấu Tử từ thái y viện bước ra.

Các ngự y đã tìm được chất độc mà thi thể trúng phải, gọi là Thập Hương Hồng Hoàng tán, một loại độc của người Thổ Hạ.

Chất độc này đi vào trong máu, làm cơ thể tê cứng không cử động được, sau đó từ từ cướp đi sinh mệnh nạn nhân.
“Vậy chuyện này giống hệt như hoàng thượng nói là do người Thổ Hạ tự bày mưu tính kế sao?” Sấu Tử hỏi.
Trình Sở Y lắc đầu: “Không! Mục đích mà Thổ Hạ tiến cống Miêu Cách Nhĩ sang Đại Khương là để hòa hảo chứ không phải gây chiến tranh.

Ta đã nắm được vài điểm cốt lõi rồi.”
Trình Sở Y và Sấu Tử đến Hình Pháp Ti cùng Vu Thiên Hối thẩm vấn riêng nhị công chúa Miêu Cách Hạt.

Miêu Cách Hạt vừa bị áp giải tới sảnh lớn của phòng hỏi cung đã đanh đá gào lên: “Các ngươi còn muốn hỏi tới bao giờ? Muội muội ta chết ở Đại Khương thì liên quan gì người Thổ Hạ bọn ta? Là do người Đại Khương các ngươi hãm hại.

Ta há có thể hại muội muội ruột của mình?”
Trình Sở Y bắt bẻ ngay: “Ngươi không hại muội muội ruột của mình, nhưng hại một tỳ nữ thì chắc chắn có thể.”
Miêu Cách Hạt trợn mắt sừng sộ: “Tỳ nữ nào cơ chứ? Các ngươi không tìm ra kẻ hại muội muội ta, giờ còn muốn vu cáo xằng bậy sao?”
Trình Sở Y bắt đầu giải thích: “Bởi vì người Thổ Hạ có tục lệ nữ nhân trước khi gả đi không thể gỡ xuống mạng che, cho nên các ngươi đã lợi dụng điểm này tráo đổi thân phận giữa Miêu Cách Nhĩ và tỳ nữ, cho rằng sẽ không ai phát hiện.

Một công chúa quen sống trong nhung lụa từ nhỏ sao lại có cơ thể đầy rẫy vết chai, thậm chí cả sẹo được? Ta đoán chuyện hoán đổi này chỉ là ý niệm trong phút chốc, không hề có dự mưu cẩn thận từ trước, nếu không đã sớm chọn một người thích hợp hơn rồi.

Có lẽ chỉ gần đây, Miêu Cách Nhĩ mới phát hiện bản thân mang thai.

Thân làm tỷ tỷ, vì muốn bảo vệ muội muội, bảo vệ cả Thổ Hạ, ngươi không thể không đưa ra hạ sách kim thiền thoát xác này.”
“Mang thai sao?” Vu Thiên Hối kinh ngạc hỏi lại hắn.
Hắn gật đầu xác nhận: “Phải.

Dựa vào bã thuốc ta tìm thấy trong phòng của Miêu Cách Nhĩ, cái thai này có lẽ đã ba tháng tuổi.”
“Nhưng mà hoàng thượng chưa từng sủng hạnh nàng ta.” Vu Thiên Hối tự nói rồi tự sợ hãi.

Đám nữ nhân này thật sự quá to gan rồi.
Miêu Cách Hạt biến sắc nhưng vẫn gắng gượng chất vấn hắn: ‘Ngươi đừng ăn nói hàm hồ hủy hoại danh dự của muội muội ta.


Nếu kẻ chết kia không phải muội ấy, vậy giờ muội ấy ở đâu? Giữa thâm cung này, bọn ta lạ nước lạ cái, há có khả năng trốn đi mà không để lại dấu vết?”
“Vốn không cần trốn.

Tỳ nữ giả làm công chúa, vậy công chúa chỉ việc giả làm tỳ nữ là được.

Chỉ cần tìm trong số bốn mươi tỳ nữ bị nhốt ở đây ai đang mang thai ba tháng liền sẽ biết lời ta nói là thật hay giả.”
Miêu Cách Hạt không nói nổi nữa, cả người mềm lã đi như sắp đổ gục đến nơi, chỉ thốt lên hai chữ: “Oan nghiệt!” Một lúc sau, nàng ta mới nói tiếp: “Ta đã khuyên muội ấy không nên giữ đứa trẻ đó lại.

Nếu sớm nghe lời ta thì đâu ra nông nỗi này?”
“Nhị công chúa, đã đến lúc ngươi nên để cho bọn ta gặp được tam công chúa.

Có nhiều việc do nàng ấy chính miệng nói ra mới thỏa đáng hơn.”
Vu Thiên Hối ra hiệu cho hai cai ngục dẫn Miêu Cách Hạt quay lại đại lao nhận người.

Lát sau, bọn họ trở ra, bên cạnh còn có thêm một tỳ nữ.

Vu Thiên Hối nhìn Trình Sở Y như ngầm hỏi có đúng là nàng ta không? Trình Sở Y gật đầu nói: “Hôm qua ta hỏi cung đến người tỳ nữ này, nhận ra ánh mắt nàng ta khá cương nghị và bất khuất, không sợ sệt cúi đầu như những người khác.

Lúc đó ta liền biết nàng ta chính là nhị công chúa Miêu Cách Nhĩ.”
“Vậy sao ngươi không lập tức vạch trần ta?” Miêu Cách Nhĩ nhìn chằm chằm hắn hỏi.
“So với bị ta vạch trần, ngươi đi tự thú với hoàng thượng chưa chừng còn được một tia khoan hồng.

Ta muốn cho ngươi một ngày cơ hội, đáng tiếc ngươi không chịu nắm bắt.”
Miêu Cách Nhĩ chưng hửng, cười một cách chua chát: “Không ngờ giữa nơi cung cấm đáng sợ này vẫn còn một người tốt.

Nhưng mà có chuyện ngươi đoán sai rồi.

Nô Linh không phải do ta và tỷ tỷ giết.

Sau khi Hạp Lư diệt vong, phụ hoàng ta suốt ngày ăn ngủ không yên sợ Khương Hiến Đế đánh tới, bèn nghĩ cách dâng con gái để cầu hòa.

Khi ấy ông chọn ta, bởi cho rằng ta xinh đẹp nhất trong các tỷ muội, nhưng không hay ta sớm đã có ý trung nhân.

Ta phản đối thế nào ông cũng không nghe, cứ thế bảo nhị hoàng tỷ và Nô Linh đưa ta đến Đại Khương.

Ở Đại Khương chưa lâu, ta liền biết mình mang thai, nhưng do hai tháng nếm trải bôn ba trên đường từ Thổ Hạ đến Đại Khương, cái thai có dấu hiệu bất ổn.

Vẫn may lúc đó Khương Hiến Đế không lâm hạnh ta, cũng không có chỉ thị gì khác.

Ta sai Nô Linh đến thái y viện trộm ít thuốc an thai.

Thái y viện có nhiều thuốc như vậy, ban đầu không vì mất vài ba loại thuốc mà sinh nghi.

Tuy nhiên, có một đêm, Nô Linh thất thủ bị thị vệ phát hiện.

Dù rằng muội ấy vẫn bình an trở về, nhưng từ đó không thể đi trộm được nữa.

Lo sợ chuyện ta mang thai sớm muộn cũng bị vạch trần, Nô Linh đã chọn cách tự sát thay thế ta, rồi bảo ta dùng thân phận muội ấy để trở về Thổ Hạ.

Lúc này đây, nhị hoàng tỷ của ta mới biết được.

Tỷ ấy khuyên ta từ bỏ cái thai đi, vì cho rằng kế hoạch này không dễ thực hiện, nếu để lộ sơ sót thì nhất định sẽ gây hại đến cả Thổ Hạ.

Ta bất chấp không nghe.

Làm sao một người mẹ có thể nhẫn tâm giết chết đứa con của mình cho được? Suy cho cùng, đối với ta, đứa trẻ này quan trọng hơn bất cứ thứ gì.

Cứ xem như ta có lỗi với Thổ Hạ đi.”
“Muội muội ngốc của ta.

Thật ngốc mà.” Miêu Cách Hạt dùng đôi tay bị xiềng xích ôm chầm lấy Miêu Cách Nhĩ khóc lớn.
Miêu Cách Nhĩ đến giờ phút này vẫn cứng rắn nói: “Nhị hoàng tỷ, ta xin lỗi, làm liên lụy đến tỷ rồi.”
Chân tướng đã phơi bày nhưng Trình Sở Y lại không vui.

Hắn cảm thấy tỷ muội này ai nấy đều có nỗi khổ riêng, rất đáng được đồng cảm.
Vu Thiên Hối gấp gáp đi bẩm báo đầu đuôi mọi chuyện với Khương Mặc Hiên.

Trình Sở Y chỉ đành cùng Sấu Tử quay lại Thái Thuần cung..