Dĩ Mệnh Trấn Mệnh

Chương 25: 25: Viên Phòng Ở Phủ Quốc Sư





Khương Mặc Hiên cúi xuống gặm lấy chiếc cổ của hắn, vừa gặm vừa kéo từng tầng y phục thoát ly khỏi người hắn.

Hắn ngửa đầu lên nhìn đỉnh màn, chỉ có thể nhận mệnh.
Khương Mặc Hiên càng hôn càng thấp, từ cổ trượt qua xương quai xanh xuống đến đầu nhũ phải.

Chiếc lưỡi của y thật mát, chạy đến đâu liền khiến Trình Sở Y nổi da gà đến đó.

Đầu nhũ phải bị lưỡi nhấn sâu xuống, rồi bị đẩy lên, thoạt có cảm giác như quả bóng đang bị đùa bỡn, trong khi đầu nhũ trái lại bị Khương Mặc Hiên dùng tay kéo ra, day day rất thuần thục.

Trình Sở Y bắt đầu rên khẽ, bám vào vai Khương Mặc Hiên.

Hắn nhớ lại lúc ở Thanh Liễm Cục, những gì cần học cho chuyện phu thê chung quy đều đã học qua, có điều khi đó cứ nghĩ cả đời sẽ chẳng dùng đến, không ngờ vào lúc này lại nếm trải rõ ràng ở trước mắt.
Khương Mặc Hiên trượt tay xuống thấp hơn mơn trớn đường cong từ eo đến mông hắn và luồn vào hạ bộ.

Hắn có chút giật mình.

Đứa trẻ yếu ớt của hắn bị Khương Mặc Hiên nắm chặt, trông như mèo con đang ngủ say, hoàn toàn không có chút sức chống trả nào.

Khương Mặc Hiên tùy ý vò nắn, dùng ngón cái lần theo từng đường gân nhỏ đầy thích thú.
“Nơi này…đáng yêu thật.”
Trình Sở Y thu hẹp tầm mắt cong, không đáp.
Khương Mặc Hiên gia tăng lực độ, bàn tay trượt quanh thân nhục bổng của Trình Sở Y càng thêm sít sao hơn.

Trình Sở Y hít sâu.

Máu nóng rần rần chảy.

Hắn vốn muốn bảo y dừng lại nhưng chỉ kịp gọi tên y thì bên dưới đã xuất ra, vế còn lại vẫn ứ đọng nơi cổ họng.
Khương Mặc Hiên nhìn bàn tay đẫm đầy dịch thể của Trình Sở Y, cười xán lạn: “Không tồi.”
Trình Sở Y thẹn quá nhìn sang nơi khác.
Khương Mặc Hiên cười tiếp, lại chồm lên hôn hắn và cầm tay hắn đặt vào vị trí đang nóng như dầu sôi lửa bỏng bên dưới thân: “Sở Y, ta lên rồi.”
Trình Sở Y sắp bị hơi nóng trong người thiêu đến tê liệt, cộng thêm ánh mắt tràn đầy nhu tình mà y hướng hắn, khiến hắn cũng phát sinh ham muốn.

Nhưng mà, so với ham muốn, hắn càng hiểu được bản thân không có đường lui.

Đây là bổn phận của hắn.
Trình Sở Y giúp Khương Mặc Hiên cởi bỏ y phục, cúi người cầm lấy nhục bổng hiên ngang kia nhắm mắt đưa đại vào miệng.

Một mùi hăng hắc lập tức xông vào đại não hắn.

Nếu có thể, hắn rất muốn nhả ra ngay, đáng tiếc là không thể.

Vật này to đến mức lấp đầy khoang miệng hắn không chừa lại kẽ hở nào.

Trình Sở Y liều mạng mút ra mút vào.

Cái gì hắn cũng học hết rồi, vấn đề còn lại chỉ là thực hành mà thôi.

Hắn dùng môi và lưỡi hài hòa bao bọc quanh khối thịt thô ráp, tránh để cho răng cạ vào làm Khương Mặc Hiên đau.

Khương Mặc Hiên vuốt từng sợi tóc dài của hắn, mặc dù kỹ thuật không tốt nhưng tâm trạng y vẫn đầy hưởng thụ.

Trong mắt y, Trình Sở Y thật đẹp, kể cả lúc làm chuyện này cũng đẹp đến mê mẩn tâm hồn người khác.
Khương Mặc Hiên gầm lên một tiếng, rõ biết là sắp xuất cũng không báo trước với Trình Sở Y tiếng nào.


Trình Sở Y bị ép nuốt vào dịch thể của y, ho nấc dữ dội.

Khương Mặc Hiên không để cho hắn kịp nhả ra đã lập tức hôn hắn.

Nụ hôn tanh nồng mùi dịch thể khiến Trình Sở Y phải trợn ngược mắt lên.

Lúc đã chắc chắn dịch thể chảy gọn hết vào trong vòm họng hắn, y mới thả lưỡi ra cười chọc ghẹo: “Ta muốn ngươi ghi nhớ thật kỹ mùi vị của ta.”
Khương Mặc Hiên kéo Trình Sở Y ngồi sát vào y, banh rộng đùi hắn ra để tiện bề luồn ngón tay vào cấm huyệt còn đang đóng chặt.

Trình Sở Y ngả ra sau, lưng đập mạnh lên lồng ngực Khương Mặc Hiên thở dốc.
“Thả lỏng! Làm nó giãn ra trước.”
Trình Sở Y nghiêng đầu nép vào lồng ngực y, để mặc cho y muốn làm gì thì làm.

Hắn giống như con cá chết chỉ biết buông xuôi.
“Sở Y, cơ thể ngươi thật đẹp, cả bên trong này…cũng thật ấm.”
Khương Mặc Hiên cứ nhấn lung ta lung tung trong thịt mềm của hắn, khiến hắn mấy phen nhảy nhổm không yên.
“Một chút nữa.” Khương Mặc Hiên khuyên nhủ hắn gắng gượng.

“Ta đang tìm nơi tốt, lát nữa mới có thể khiến ngươi thoải mái.

Nhưng ta nghĩ, chắc là chỗ này rồi.”
Khương Mặc Hiên nhấn thử một cái mạnh.

Trình Sở Y liền rên lên mất khống chế.

Khương Mặc Hiên hài lòng rút các ngón tay ẩm ướt ra và để hắn nằm ngửa.

Y hôn lên đầu gối hắn, dịu dàng như hôn một đóa hoa đang khép cánh: “Sở Y, ta vào đây.”
Trình Sở Y siết tay vào chăn chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng mà khi y chân chân chính chính đi vào, hắn mới rõ có chuẩn bị gì cũng vô ích.

Cơn đau xé đôi cơ thể ra từng mảnh.

Trình Sở Y buột miệng hét lên, lại ngại có người nghe thấy nên nghiêng đầu tóm lấy chăn cắn vào.

Không hiểu sao Khương Mặc Hiên cảm thấy tiếng hét này hét ra rất hay.

Y nong mạnh thêm một chút, lại một chút, có chần chừ, có do dự, nhưng cuối cùng vẫn là nong đến cả cây dài.

Trong lòng thầm nghĩ nếu bọn họ đang ở Trữ cung thì hay rồi.

Y nhất định sẽ để hắn hét thoải mái đến kiệt sức mới thôi.
“Sở Y, đều vào cả rồi.

Ta đang ở trong ngươi.” Khương Mặc Hiên toát mồ hôi hột nói.

Y tạm giữ thứ phập phồng kia ở sâu bên trong hắn một lúc mới kéo lấy năm ngón tay hắn đan chặt làm một khối và bắt đầu chuyển động.
Trình Sở Y quay đầu sang một bên, tiếng thở mạnh lấn át cả tiếng tim đập.

Vách mềm lúc đầu còn thô chặt, sau có gì đó ươn ướt chảy ra, xen lẫn với từng cú thúc tới không ngừng của Khương Mặc Hiên tạo thành âm thanh bành bạch ái ngại.

Thế mà, ở giữa cảm giác nhớp nháp ấy lại tồn tại một sức nóng mãnh liệt hơn cả than hồng trong lò lửa.
Khương Mặc Hiên bất ngờ chuyển trọng tâm ấn tới trong tiểu huyệt co rút.

Trình Sở Y bị đánh trúng điểm chí mạng, cơ bụng căng cứng, đầu ngón chân quắp lại, dùng bàn tay còn lại tóm lấy bả vai y cào xuống một đường.


Khương Mặc Hiên không thấy đau, ngược lại tình thú dâng cao, nâng một chân hắn lên để thuận tiện đẩy sâu thêm.
“Sở Y…chưa từng có nữ nhân nào chịu được ta vào sâu đến thế…ngươi…ư…đúng là rất giỏi.” Đây cũng là lý do mà ban đầu Khương Mặc Hiên có chút chần chừ khi nhấn vào, nhưng mà y lại muốn cảm nhận thử vị trí sâu nhất trong người hắn.
Trình Sở Y không cẩn thận cào y thêm một đường.

Cơn nóng khắp người như được tưới mát, Trình Sở Y nhả chăn thở hổn hển không ngừng.

Chỗ nào của hắn cũng đê mê cả.
Khương Mặc Hiên hoàn toàn xem vết cào của Trình Sở Y như mèo nhỏ gãi ngứa, chẳng đáng bận tâm.

Y đè tay hắn xuống giường, ào ạt cùng hắn xuất ra một lúc, xuất rồi vẫn luyến tiếc giữ lại bên trong không chịu rút.
“Thật sự so với ta tưởng tượng còn thống khoái hơn.”
Trình Sở Y xuất xong cơ thể mềm nhũn, hai chân tê dại, lại còn phải kẹp thứ ấy ở giữa bụng, giống như cái bánh nướng khét lửa, bủn rủn đẩy Khương Mặc Hiên ra.

Khương Mặc Hiên cười thấp: “Sở Y, một lần không đủ đâu.”
Trình Sở Y không hứng thú tranh luận với Khương Mặc Hiên về vấn đề này, ngay cả khi hắn có hứng thú thì Khương Mặc Hiên cũng không chịu thỏa hiệp.

Hắn đành khổ não nói không ra hơi: “Ra trước, cho ta thở…rồi lại vào sau.”
Khương Mặc Hiên đồng ý, nhẹ nhàng rút ra nhưng vẫn bám dính trên người hắn: “Có phải rất thoải mái không?”
Trình Sở Y vẫn không đáp.
Khương Mặc Hiên cười thấp, cho rằng là tại da mặt hắn mỏng.

Y xoay người hắn nằm sấp xuống chuẩn bị vào nữa.

Đột ngột, y dừng lại, vén những sợi tóc đen dài của hắn sang một bên.

Nụ tịnh đế liên óng ánh ở sau vai phải Trình Sở Y đang chầm chậm nở ra.

Cánh hoa tựa hồ lung lay mời gọi, vừa sờ vào liền khiến tim người bấn loạn.

Khương Mặc Hiên thất thần nói: “Các ma ma quả nhiên xăm rất đẹp.”
Khương Mặc Hiên hôn lên tịnh đế liên, sau đó đưa lưỡi ra mút mạnh, bên dưới vẫn không quên đi vào cơ thể hắn.

Phần đỉnh nóng bỏng vội vã, chạm đến đâu chỉ muốn thiêu đốt hết thành quách đến đó.

Y nói: “Liên hoa xứng với mỹ nhân.

Sở Y, ta muốn ngươi cũng sẽ nở rộ vì ta.”
Khương Mặc Hiên lao thẳng đến một cách hối hả, xông phá hết mọi cản trở, đem thịt non đánh đến hung hãn.
Trình Sở Y chới với không chịu nổi, bất đắc dĩ mở miệng: “A…chậm chút…”
“Không muốn chậm!” Khương Mặc Hiên ngang ngược nói.

Lực độ của y vẫn đều đều tiến công, thỉnh thoảng còn cố tình đem điểm chí mạng của Trình Sở Y ra mài mòn.
Trình Sở Y bấu hai tay lên thanh chắn đầu giường, đầu gối run run.

Toàn bộ lục phủ ngũ tạng của hắn đều bị xới tung lên.

Mỗi lần Khương Mặc Hiên ra ra vào vào như đang cướp lấy mạng hắn.

Hắn có cảm tưởng bên dưới sắp rách rồi, bởi vì thứ kia chung quy vẫn quá cường đại, có điều sợ chỉ là tưởng tượng nên không dám nói ra.
“Mặc Hiên…nhẹ chút…ngươi lớn quá…a…”
“Thái tử phi à…kích cỡ của thái tử chính là như vậy, ngươi phải làm quen thôi.”

Khương Mặc Hiên lại có phần tự đắc về điều này.

Tâm tình tốt đến lạ thường nhưng vẫn không ngừng lại khí thế công thành chiếm đất, thậm chí càng làm càng muốn sung mãn hơn.

Trình Sở Y đuối sức ngã quỵ xuống, bất quá tiểu huyệt của hắn vẫn trầm luân khao khát, cứ mở rộng không ngừng đón nhận y.
Khương Mặc Hiên ôm ấp hắn tới gần sáng, sáng rồi bám chặt trên ngực hắn để lại mấy dấu cắn yêu.

Trình Sở Y không còn hơi sức đâu quan tâm.

Hắn thiếp đi, từ nơi khóe mắt chảy ra một giọt lệ trong suốt.
Đến lúc hắn tỉnh lại, đó đã là chuyện của trưa hôm sau.

Hi Hoài và Khương Mặc Hiên đều đã đi tiếp tế.

Hắn vén chăn bước xuống giường, cơ thể đau đến gãy đôi, đi lại phía lư hương nổi giận vung tay hất đi.
Buổi chiều Hi Hoài và Khương Mặc Hiên mới trở về, việc tiếp tế đã hoàn tất đâu ra đấy.

Thế nhưng, Khương Mặc Hiên nghĩ thân thể của Trình Sở Y tạm thời chưa tiện hồi cung, bèn ở thêm một đêm đợi sáng mới khởi hành.
Khi Khương Mặc Hiên về phòng, Trình Sở Y không ở bên trong.

Hắn đang ở ngoài sân rộng thẫn thờ cho Băng Linh ăn.

Khương Mặc Hiên chăm chú quan sát nhất cử nhất động của Trình Sở Y, thực tủy biết vị, quả tình là nhìn thế nào cũng vẫn thấy Trình Sở Y đẹp nhất, nhìn thế nào cũng vẫn muốn ăn thêm nhiều lần nữa.

Khương Mặc Hiên đang định bước ra khỏi hành lang gọi Trình Sở Y thì thấy Hi Hoài xuất hiện nên lui về phòng trước.
Hi Hoài bước đến cách Trình Sở Y tầm một sải tay thì dừng lại, gọi khiên cưỡng: “Sở Y!”
Trình Sở Y siết chặt túi bắp, thật lâu sau mới lên tiếng: “Vì sao?”
Ở trong phủ quốc sư này, ngoại trừ Hi Hoài, hắn không nghĩ được ai khác dám dùng tình hương tổn hại cả thái tử và thái tử phi.

Nếu như có địch ý, thứ được dùng nên là độc chứ không phải tình hương.
“Còn chưa tới mười ngày nữa thái tử sẽ tròn mười tám.

Con hiểu mà.”
“Con không hiểu.”
“Ta cũng không cần con hiểu, miễn là con được bình an thôi.” Hi Hoài nói xong quay đi.
Trình Sở Y hít sâu đè nén thương tổn, không buồn quay lại nhìn.
Sáng hôm sau, khi Trình Sở Y và Khương Mặc Hiên hồi cung, Hi Hoài không ra tiễn.

Khương Mặc Hiên không định truy cứu gì, chỉ là y thấy lạ nên hỏi Trình Sở Y: “Giữa ngươi và quốc sư xảy ra chuyện gì sao?”
Trình Sở Y nói thác: “Có lẽ nghĩa phụ thấy mệt trong người thôi.”
Về cung rồi, việc đầu tiên là Khương Mặc Hiên đến Càn Khôn Điện bẩm báo với Khương Linh Đế chuyện tiếp tế, Trình Sở Y thì trở lại Tình Tuyết Viện của hắn.

Sau khi hắn tắm rửa thay y phục mới ra ngồi bàn trà, Sấu Tử vừa ngậm kẹo hoa quế vừa nói:
“Thái tử phi, lúc người vắng mặt ở đây đã xảy ra một chuyện vô cùng huyên náo đấy.

Chuyện là trắc phi đi thả diều, con diều chẳng may rơi vào Hàm Hương Viện của Tô Như Thiện.

Tô Như Thiện có ý dằn mặt trắc phi, xé nát con diều mới trả lại.

Trắc phi nổi nóng mắng nàng ta, sau đó xảy ra xô xát.

Tô Như Thiện té xuống hồ nước lạnh nằm bệnh, trắc phi cũng bị va vào hòn non bộ trầy cả tay.”
Trình Sở Y biểu tình hờ hững: “Vậy sao?”
Sấu Tử không lường trước hắn lại lạnh nhạt như vậy, nói: “Thái tử phi, trông người rất lạ nha.”
Trình Sở Y lấy lại nụ cười cốc lên đầu nó: “Ta mạnh khỏe mà, không việc gì đâu.”
Khi Trình Sở Y vươn tay, vô tình để lộ ra vết đỏ hoan ái với Khương Mặc Hiên.

Sấu Tử lật đật kéo tay hắn hỏi: “Sao lại có vết này? Người bị côn trùng đốt hả?”
Trình Sở Y giựt tay lại, dùng vạt áo che đi ngay mà không nói gì.
“Thái tử phi à!” Sấu Tử ngơ mặt ra không hiểu.
“Chuyện phu thê.” Trình Sở Y nói ngắn gọn.
Sấu Tử bấy giờ mới ồ lên: “Người và thái tử…” Nó nghĩ nghĩ, lại nói: “Nhưng cũng là chuyện tốt mà, tránh cho người sau này cứ uống cái loại thuốc hại thân đó.”
Đột ngột, Khương Mặc Hiên xuất hiện ở phía sau hai người bọn họ, cất giọng hỏi lạnh lùng: “Ngươi nói thái tử phi uống thuốc hại thân gì?”
Sấu Tử hốt hoảng quay lại, sợ đến vỡ mật, lúng túng không dám trả lời.


Trình Sở Y bình tĩnh đứng lên khỏi bàn giải thích: “Thái tử nghe nhầm thôi.

Ý của Sấu Tử là ta uống nhiều thuốc quá không tốt cho sức khỏe.

Hiện giờ ta cũng ổn hơn rồi, chắc là sau này không cần uống nữa.”
Khương Mặc Hiên dịu lại, có thể là do y nghe lầm thật: “Vậy cũng tốt.”
Trình Sở Y thấy Khương Mặc Hiên đã tin thì cho Sấu Tử lui ra.

Sấu Tử bấy giờ mới thở phào, may mà có Trình Sở Y nhanh trí giải vây cho nó.
“Thái tử, ta nghe Sấu Tử nói trắc phi và Thiện phu nhân đều không khỏe, ngươi đến thăm chưa?”
“Ta đến rồi, bọn họ không bị gì nghiêm trọng đâu.” Khương Mặc Hiên cầm tay Trình Sở Y ân cần hỏi: “Ngược lại là ngươi, còn đau không?”
“Thắt lưng trở xuống…đều không ổn.” Giờ đây hắn mới chân chân chính chính hiểu được vì sao lúc xưa Khương Mặc Hiên lại bảo hắn giả vờ sờ vào thắt lưng trước mặt Khương Linh Đế.
“Lên giường đi, ta xoa giúp ngươi.” Khương Mặc Hiên đề nghị.
Trình Sở Y ngốc ra tại chỗ: “Cái này…không cần lắm.”
Khương Mặc Hiên không nói nhiều, bế hắn lên đặt nhẹ vào giường.

Trình Sở Y sợ y lại làm gì nữa nên nắm tay y ngăn lại.

Khương Mặc Hiên cam đoan với hắn: “Ta chỉ xoa thôi, không làm gì khác đâu.”
Trình Sở Y miễn cưỡng buông tay.

Khương Mặc Hiên nghiêng người hắn nằm úp xuống, cách lớp y phục xoa lên thắt lưng hắn, động tác ôn nhu dịu dàng.
“Sở Y à, ta rất vui.

Chúng ta cứ thế này có được không?”
Trình Sở Y khó hiểu: “Thế này là sao?”
“Ý ta là ngươi ở bên ta, ta che chở ngươi, cùng nhau già đi thế này có được không?”
Trình Sở Y bỗng nghe trái tim đập hụt đi một nhịp.

Hắn ở bên y, y che chở hắn, cùng nhau già đi sao? Thái tử điện hạ cao cao tại thượng, muốn bao nhiêu giai nhân liền có bấy nhiêu, thực sự nguyện ý cùng một nam nhân như hắn bên nhau cả đời?
“Thái tử, ngươi cao hứng thôi phải không?” Trình Sở Y nghi hoặc hỏi.
Khương Mặc Hiên bực mình: “Sao ngươi không bao giờ tin ta vậy? Mỗi lời ta nói với ngươi đều là thật lòng.”
“Vậy xem như thật lòng đi.

Ngươi sẽ thật lòng được bao lâu?”
Người đời chính là khi đang nồng nàn yêu nhau thì cho hoa cho mật, cho cả tính mạng luôn cũng được.

Nhưng một khi quay lưng, sợ rằng còn phũ phàng vô tri hơn đá sỏi, lạnh lẽo hơn băng tuyết.
Khương Mặc Hiên dừng tay, mang đầy tâm sự nói: “Ngươi còn nhớ Thẩm Bội Chi và phu quân nàng ta không? Ta từng nói với ngươi kỳ thật phu quân nàng ta cũng yêu nàng ta sâu sắc vô cùng.

Sự ghen tuông của người nam nhân bị thê tử phản bội đương nhiên có, nhưng nó sẽ không mãnh liệt bằng tình yêu, đến mức y dám ra tay giết chết cả đệ đệ ruột chỉ vì nàng ta.

Và còn, phụ hoàng của ta…tuy rằng những việc ông làm quá tàn nhẫn với mẫu phi ta, nhưng không phải cũng vì yêu điên cuồng đến mức không thể khống chế hay sao? Ông từng nói với ta cho dù bà chết, cũng là chết bên cạnh ông, một đời bên cạnh ông.

Sở Y, ta hy vọng nếu một ngày nào đó ngươi chết, cũng sẽ là chết bên cạnh ta, một đời bên cạnh ta.”
Trình Sở Y chấn động ngồi dậy.

Hắn hiểu những lời Khương Mặc Hiên nói.

Tình yêu sâu sắc luôn là mù quáng và bất chấp lý lẽ.

Hắn rất hiểu, nhưng mà, câu cuối cùng của Khương Mặc Hiên thật sự làm hắn kinh hoàng.
“Ngươi…trù ta chết đó hả?”
“Không, ý ta là…ta yêu ngươi đến mức như phụ hoàng yêu mẫu phi ta, sẽ luôn thật lòng cả đời không đổi.

Ngươi tin ta đi.”
Trình Sở Y nuốt nước bọt.

Thật lòng cả đời.

Bốn chữ này hắn nên tin hay không?.